ng hơn là bởi lý tưởng tạo ra một con đường đi riêng cho những người yêu xe hơi thể thao ở Việt Nam, cho tình yêu với những cung đường đua mạo hiểm. Anh biết nhiều về đời sống riêng tư của Long, nhưng anh không bao giờ hỏi về chuyện đó. Đây là những tháng ngày khó khăn nhất đối với cậu thanh niên sắt đá và nhiều nỗi đau này.
Long vẫn có một chút miễn cưỡng khi lần đầu tiên anh nhờ cậu ta để mắt tới Hạ Chi mỗi khi Nguyên lơ là. Nhưng cậu ta vẫn giữ lời một cách đáng kinh ngạc, khiến anh không bao giờ phải lo lắng gì về sự an toàn của Hạ Chi. Miễn là cô bé không rời khỏi Cát Bà, thì người của Long vẫn luôn theo sát và đảm bảo an toàn cho cô. Trước khi Nguyên trở lại, Long vẫn sẽ là người để mắt tới Chi nhiều nhất ngoài anh.
Ngày hôm sau, sáng sớm khi Thiên Anh lén đi theo Hạ Chi ra bãi biển, đã thấy thằng nhóc chờ sẵn từ xa. Dường như nó vẫn đang tìm cơ hội tốt nhất tiếp cận cô. Nhưng thằng bé còi cọc và đen đúa này có thể làm gì được cô bé nếu chỉ có một mình? Thiên Anh không tin nó có thể gây nguy hiểm tới tính mạng Chi. Nhưng anh cần có một câu trả lời rõ ràng về chuyện này, để đi xa hơn một bước trong việc tìm ra anh trai của cô. Bên công an dường như đã đi vào bế tắc nhiều ngày rồi.
Khi Hạ Chi đang thơ thẩn trên bãi cát thì đột nhiên thằng bé thu ngắn khoảng cách lại. Thiên Anh chưa hiểu nó định làm gì, thì chỉ thấy nó lại gần hơn, và nói gì đó với Chi. Có lẽ do Chi đi cùng Long cả ngày nên đây là dịp tốt nhất để thằng nhóc này tiếp cận cô. Chỉ thấy Chi quay lại cười, cả hai cùng nói chuyện, dường như không có gì nguy hiểm cả. Thiên Anh không tự chủ được đi về phía họ. Anh tiến tới từ phía sau thằng nhóc, cố gắng không để nó nhìn ra. Khi anh đã tới sát bên rồi thì Hạ Chi mới lên tiếng chào:
-Anh thích đi tập thể dục buổi sáng rồi à?
Câu nói khiến thằng nhóc đang cười giật nảy mình và quay ngoắt lại. Thấy anh, mặt nó trắng bệch không một chút máu, rồi nó lắp bắp không ra hơi:
-Bác sĩ… Chào bác sĩ…
Thiên Anh ngẩn ra nhìn nó một cách kì quái. Hóa ra nó biết khá rõ về hoàn cảnh hiện tại của Hạ Chi đấy chứ. Thấy Thiên Anh nhìn chằm chằm vào mình, thằng nhóc không tự chủ được, muốn co giò bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng nó còn nhiệm vụ chưa làm xong, cô gái này lúc nào cũng đi cùng một người thanh niên khiến nó có cảm giác run sợ nên chưa bao giờ dám đến gần. Chỉ có lúc cô đi dạo buổi sáng là nó còn có cơ hội tiếp xúc. Nhưng sự xuất hiện đột ngột của Thiên Anh khiến cho tâm thần nó run lên không sao bình tĩnh lại được.
-Trả lại cho chị cái này…
Thằng nhóc dúi vào tay Hạ Chi một cái gì đó rồi nó co giò bỏ chạy thật. Hành động đó khiến cho cả Thiên Anh và Hạ Chi đều ngẩn ra. Hạ Chi cúi nhìn thứ mà nó vừa dúi vào tay mình, chỉ thấy một vòng cổ màu đen, dây làm bằng da, chỉ có duy nhất một cái mặt đá màu xanh lam lồng qua.
Thiên Anh cau mày, không phải vì vẻ đặc biệt khó nói lên lời của chiếc vòng, mà vì câu nói sau cùng của thằng nhóc.
Câu nói ấy nghĩa là vật này đã từng thuộc về Hạ Chi. Khi anh và Thiên Nguyên cứu được cô, hiển nhiên là không hề có chiếc vòng này. Như vậy có thể khẳng định nó thuộc về Hạ Chi trước khi cô gặp nạn, và thằng nhóc này biết cô từ trước. Nhưng tại sao nó lại hoảng sợ bỏ chạy thì anh không biết. Nó đang sợ cái gì?
Hạ Chi ngẩng đầu nhìn anh vẻ không hiểu. Thiên Anh hỏi:
-Em có nhớ nó không? Hình như nó là của em trước đây.
-Của em sao?
-Nó hơi đặc biệt, em đưa anh xem một chút.
Thiên Anh cầm lên cái mặt đá. Thì ra cái mặt này có thể tách ra là đôi. Bên trong không ngờ hoàn toàn rỗng, chỉ có một bông hoa nhỏ đã bị ép khô. Mặc dù đã bị ép khô nhưng nó vẫn giữ nguyên được màu sắc của mình, bảy cánh hoa, mỗi cánh một màu như được người ta dùng màu vẽ lên, nhìn vô cùng lạ mắt, thậm chí còn tỏa ra một mùi hương dìu dịu, êm ái. Thiên Anh nhìn trừng trừng vào bông hoa này, hai mắt một lúc lâu cũng không chớp lấy một cái. Sự xuất hiện vi diệu của nó tại đây làm tâm thần anh chấn động ầm ầm, đánh mạnh vào sự hoài nghi của anh, một sự hoài nghi đã tồn tại từ rất lâu nay.
-Bác sĩ…- Hạ Chi khẽ gọi khi thấy anh vẫn nhìn thẫn thờ vào bông hoa khô trên tay.
-À…- Thiên Anh ngẩng đầu nhìn Hạ Chi rồi nén lại một tiếng cười phấn khích- Ừ, mình về thôi. Vật này trả lại cho em. Anh sẽ tìm hiểu xem thằng nhóc kia là ai, có thể nó biết em trước đây.
-Cậu ta là bệnh nhân của anh mà.- Chi buột miệng nhắc.
-Hả?- Thiên Anh trợn tròn mắt lên- Em nói cậu ta là bệnh nhân của anh ư?
-Đúng vậy… Cái thằng nhóc bị chảy máu ở chân đã được chị Linh chữa cho đấy. Xem nào, họ còn hứa sẽ mỗi ngày t