Nhưng có phải...Nhật Minh đang ngồi kia không? Quỳnh Lam vừa mới đi đêm qua, sáng nay mới tới cơ mà? Không phải đã chắc chắn là ít nhất hai ngày sao?
Quay ngay mặt đi, Quỳnh Lam định coi như chưa nhìn thấy gì và trượt thật nhanh về nhà, bởi vì, theo Quỳnh Lam, đó chắc chắn chỉ là ảo giác thôi.
-Cậu suy nghĩ chưa?
Giọng nói lạnh lẽo vang lên, khuôn mặt Nhật Minh một chút biểu hiện cũng không có, đôi mắt nhắm hờ, cách môi mỏng mím lại, đôi chân dài vắt chéo lên nhau tựa vào thành ghế. Nhưng hành động này, Quỳnh Lam biết Nhật Minh đang...rất tức giận.
Quỳnh Lam, thật không thể động tới Nhật Minh nữa, dù sao thì cũng chưa nghĩ gì, chỉ cần nói với cậu ấy như vậy thôi mà, cố gắng lên Quỳnh Lam, đừng sợ gì cả!
Trượt nhẹ đôi patin lại chỗ Nhật Minh ngồi, Quỳnh Lam dơ tay vẫy vẫy:
-Hi, cậu cũng ở đây sao? Hì hì.
-Nói! Cậu đã suy nghĩ chưa?
Vẫn giữ nguyên trạng thái cũ, mặc dù câu nói có thêm phần đáng sợ hơn.
-Tớ, thật ra thì...tớ chưa nghĩ.
Quỳnh Lam nắm lấy tay áo, sao tự dưng sợ thế này?
-Ừm,vậy cậu cần thời gian nữa sao?
-Tất nhiên rồi!
Quỳnh Lam chẳng suy nghĩ gì mà trả lời luôn sau câu hỏi của Nhật Minh. Nhưng sau khi liếc lại vẻ mặt kia. Quỳnh Lam đâu phải sợ. Sang đây là vì cái gì chứ? Sao lại có thể thích làm gì cô thì làm?
-Không, tớ không cần, tớ suy nghĩ kỹ rồi, tớ từ bây giờ sẽ không nghe lời cậu nữa, vì cậu đâu phải mẹ Ly? Tớ cũng chẳng muốn nhớ cậu nhiều như thế nữa, vì cậu cũng không phải mẹ Ngọc. Và cậu cũng chẳng chiều tớ như anh Mạnh!
Nghe xong, sắc mặt Nhật Minh tối đi một nửa, cái gì cơ? Cái gì mà bảo suy nghĩ kỹ cơ? Lại còn lôi cái tên Mạnh đáng ghét đó ra ư? Nhật Minh đã cho thời gian trên máy bay suy nghĩ rồi mà vẫn còn ham ngủ,ham ăn, giờ thì lượn đi chơi, Quỳnh Lam, cậu muốn chết vậy sao?
Đứng dậy, đi tới trước mặt Quỳnh Lam, Nhật Minh buông nhẹ một câu:
-Tớ! Ngày kia sẽ đính hôn!
Quỳnh Lam giật mình, đính hôn ư? Với ai? Với ai nào? Chắc chắn không phải Quỳnh Lam rồi, cô còn chưa hề đồng ý.
Mà khoan, Nhật Minh chưa đủ tuổi mà, hứ, định lừa Quỳnh Lam sao? Haha! Nhật Minh, cậu làm sao mà lừa được Quỳnh Lam chứ?
-Haha, cậu cứ đi mà đính hôn với cái tuổi của cậu!
-Vậy sao? Tối nay nhớ xem báo đấy!
Bỏ lại một câu, Nhật Minh bước ra khỏi cửa hàng, Quỳnh Lam, cô nhóc này càng ngày càng bướng bỉnh rồi, lần này phải dạy dỗ cho tốt!
Chap 16
Paris đã lên đèn, hàng nghìn bóng điện sáng lung linh, rực rỡ. Thành phố như được đan vào những viên kim cương lấp lánh, khác hẳn với buổi sáng, vẻ đẹp nhẹ nhàng và rất dịu dàng.
Trong phòng ăn, chiếc đèn chùm nhỏ phía trên thay vào một màu sáng, dịu dàng như muốn tách ra hỏi thành phố rực rỡ.
Trên chiếc bàn nhỏ, vài món ăn giản dị nhưng chẳng kém phần hấp dẫn được bày ra. Mọi thứ, đều mang thứ cảm giác ấm áp lạ thường.
-Bố Hoàng, bố ăn món này đi!
-Mẹ Ngọc, mẹ thấy có ngon không?
Quỳnh Lam cứ luôn miệng hỏi, cứ như là mình đã làm hết vậy. Nhưng thật ra thì cũng không phải là không làm, Quỳnh Lam có làm trứng cuộn mà.
-Quỳnh Lam, em dám mời bố mẹ mà không mời anh hả?
Anh Mạnh dơ đôi đũa lên không trung, định hạ cánh trên đầu Quỳnh Lam thì...
-Mẹ! Chiều nay...
Cũng chưa kịp nói hết câu, Quỳnh Lam đã bị anh Mạnh bịp miệng bằng một miếng trứng to đùng.
-Haha! Con bé này, sao em nấu ngon thế? Thử ăn đi!
-Ặc...ặc...nghẹn chết...em rồi...nước...nước...
Do miếng trứng quá khổ so với miệng Quỳnh Lam nên đã hơi chật vật...
Mẹ Ngọc hoảng hốt chạy đi lấy nước, nhưng trước tiên bắt Quỳnh Lam cắn nhỏ ra đã.
Bố Hoàng thì vừa nhìn Quỳnh Lam lo lắng, vừa quay sang anh Mạnh lườm lườm.
Mạnh ơi, lần này thì anh chết thật rồi!
Sau khi đã giải quyết ổn thỏa mọi thứ trên bàn ăn, Quỳnh Lam rửa bát đĩa, lau sàn nhà giúp mẹ Ngọc rồi lên phòng.
Quỳnh Lam chẳng thèm tin lời Nhật Minh nói, lấy vở ngày trước chưa dùng đến nhét vài quyển vào chiếc balo con gấu xanh da trời.
Lên giường đọc truyện cười!
Haiz... Nhưng mà không xem cái Nhật Minh nói thì người cứ bứt rứt thế nào đấy. Bây là 8 giờ, vẫn sớm, sang phòng anh Mạnh xem đồ gì đẹp đẹp lấy thôi! Quên chuyện kia đi.
Chẳng thèm gõ cửa, Quỳnh Lam mở luôn vào.
Ối giời, bắt quả tang nói chuyện với gái nhá, lại còn ra ban công nói chuyện nữa chứ. Haha, làm gì mà bí mật thế?