Hạ Từ Viện sửng sốt, ba phút sau máu mới kịp lưu thông lên não: “Có thể nói cặn kẽ thêm một chút được không?”
“Tối hôm qua, em uống say.” Mộ Dung Phẩm nói.
“Tôi biết.” Hạ Từ Viện gật đầu.
“Sau đó em liền nhảy lên người anh, oan ức kể em bị anh họ đuổi giết khổ sở như thế nào, vô cùng đáng thương.” Mộ Dung Phẩm nói tiếp.
“Cũng phù hợp sự thật.” Hạ Từ Viện tiếp tục gật gù.
“Anh rất ân cần an ủi em, em cảm động, sau đó liền cưỡng ép anh.” Nói đến đây, Mộ Dung Phẩm bộ dạng đáng thương sờ lên môi của mình.
Hạ Từ Viện khóe mắt giật giật: “Về điểm này, tôi thật không dám tin tưởng.”
Mộ Dung Phẩm không để ý tới lời phản bác của cô, nói: “Hôn xong, em tấm tắc khen ngợi kỹ năng của anh, hôn cũng không tồi, nói nguyện ý gả cho anh.”
“Anh xác định tối hôm qua tôi say rượu chứ không phải đầu đập vào đâu đó đến chập hỏng rồi hả?” Hạ Từ Viện nhăn mặt nhíu mày.
“Bất kể như thế nào, em cũng nằng nặc kéo anh tới tòa thị chính đăng ký kết hôn.” Mộ Dung Phẩm tổng kết.
Hạ Từ Viện bị câu tổng kết cuối cùng này hù chết: “… Anh… Anh đang nói giỡn đúng không?”
“Còn chưa hết đâu.” Mộ Dung Phẩm bổ sung: “Sau khi đăng ký kết hôn trở về, thú tính của em nổi lên, mặc cho anh phản kháng thế nào cũng … nhào tới cường bạo anh.”
Hạ Từ Viện đờ đẫn bần thần ngồi im một chỗ, miệng há hốc, hai mắt trợn to.
Mộ Dung Phẩm lẳng lặng nói tiếp: “Em hẳn là nên chịu trách nhiệm với anh chứ?”
Hạ Từ Viện đưa tay lên day day huyệt thái dương: “Đợi một chút, chuyện này chúng ta có thể thương lượng sau được không, đầu tôi bây giờ đau như búa bổ, anh mau rót cho tôi một cốc nước trái cây hoặc sữa tươi cũng được.”
Mộ Dung Phẩm xuống giường, rót một cốc nước trái cây bưng tới tận giường cho cô.
Hạ Từ Viện uống một hụm, lập tức bụm miệng lại, nhướn mày: “Mộ Dung Phẩm, anh muốn hại chết tôi sao?”
“Sao vậy?” Mộ Dung Phẩm ngu ngơ không hiểu gì.
Hạ Từ Viện trừng mắt nhìn hắn một cái: “Tự anh uống mà xem!”
Mộ Dung Phẩm đón lấy cái cốc, uống một ngụm, cảm giác có cái gì đó rất bất thường, đang định hỏi cô thì đột nhiên thấy trong mắt Hạ Từ Viện lóe lên niềm vui cực kì khác thường.
“Mới vừa rồi, em đã hạ độc vào cốc nước này?!”
Thuốc phát huy công hiệu rất nhanh, trí óc của Mộ Dung Phẩm dần dần mất tỉnh táo, những giây cuối cùng trước khi hai mắt của hắn chỉ còn thấy màu đen u tối, hắn nghe thấy giọng nói êm dịu của cô vang lên: “Chờ anh tỉnh lại, sẽ phát hiện rất nhiều trò hay đấy.”
Lúc Mộ Dung Phẩm tỉnh lại đã là hai ngày sau.
Hắn phát hiện mình đang ở trong bệnh viện, cả người xanh tím, rất nhiều vết cào bởi móng vuốt, hơn nữa, cánh tay phải còn bị dập gãy.
Đoán chừng là Hạ Từ Viện thừa dịp hắn mê man bất tỉnh đem hắn thành bao cát mà đấm đá đánh cho hả giận đây mà.
Còn Hạ Từ Viện, cô biết mất không hề có chút dấu vết nào lưu lại ngoài một mảnh giấy nhỏ, trên đó viết “Mộ Dung cưng ơi, hãy mau chóng hủy bỏ quan hệ hôn nhân của chúng ta, nếu không cả đời này anh đừng hòng tìm được tôi.”
Mộ Dung Phẩm nắm chặt mảnh giấy trong tay, bên môi nở một nụ cười xán lạn.
Cô không trốn thoát khỏi bàn tay của hắn được đâu.
Bởi vì, cô là yêu nữ.
Bởi vì, hắn là ác lang.
Bởi vì, bọn họ là tuyệt phối.
Phiên Ngoại : Mùa tuyết yêu thương 1. (phiên ngoại này về Từ Như Tĩnh và Du Tư Nhân)
Tuyết, bao phủ cả đỉnh núi này đều là một màn tuyết trắng xóa.
Bước chân dẫm trên tuyết phát ra những âm thanh lộp bộp lộp bộp, dưới bầu trời đêm lặng lẽ mênh mông, âm thanh đơn lẻ ấy càng vang vọng đến tận cùng của không gian.