ặng anh một con cá tươi mà.- Chi cười khúc khích.
Thiên Anh chợt liên tưởng tới việc gần đây ngày nào trước cửa phòng khám cũng có treo một con cá tươi, khi thì ít ngao, sò khiến anh muốn khóc không ra nước mắt. Việc bệnh nhân được anh chữa bệnh có biếu đồ biển thì rất bình thường, nhưng ngày nào cũng như vậy thì chưa bao giờ xảy ra.
-Còn có chuyện đó sao? Nếu vậy nghĩa là cậu ta biết em ở chỗ anh từ lúc đó à? Nhưng sao đến bây giờ mới tìm cách tiếp cận em, mà hơn nữa chỉ để trả lại vật này.- Thiên Anh trầm ngâm mãi không tìm ra mấu chốt ở đâu.
Cuối cùng anh tặc lưỡi:
-Tìm cậu nhóc này cũng không phải là khó quá! Chúng ta cứ về phòng khám đã. Hôm qua mấy anh bên ban điều tra có gọi cho anh, chút nữa anh phải lên đó xem có tiến triển gì mới không.
-Bác sĩ…- Hạ Chi ngập ngừng lên tiếng.
-Hả?
-Anh đưa em về Hà Nội chơi đi.- Chi ngần ngừ chốc lát rồi ngẩng đầu nói.
-Về Hà Nội?- Thiên Anh ngẩn người, cuối cùng dường như hiểu vấn đề, anh cười- Nhớ cậu ta rồi hả?
-Không có.- Hạ Chi giẫy nẩy lên- Em cũng từng sống ở đó. Biết đâu về Hà Nội em lại nhớ ra chuyện gì thì sao?
Thiên Anh bật cười trước dáng vẻ của Hạ Chi, anh gật gật đầu:
-Nếu em ngoan thì anh sẽ suy nghĩ tới đề nghị này. Bây giờ chúng ta về đã. Anh muốn về cũng phải cần thời gian để sắp xếp công việc và xin nghỉ chứ.
Hạ Chi ôm lấy tay anh, miệng lại líu lo đủ chuyện, dường như cô rất vui vì có sự hứa hẹn này của Thiên Anh.
Ba điều kiện
-Sao, anh muốn về Hà Nội hả?- Long đặt ly rượu xuống bàn, nhìn anh với vẻ “không thể tin được” hỏi lại.
-Ừ, ban chuyên án đã tìm ra được nơi Hạ Chi và anh trai cô ấy từng ở trước đây. Anh đưa cô ấy về đó một chuyến, biết đâu sẽ giúp cô ấy nhớ lại điều gì đó.- Thiên Anh nghiêm túc gật đầu.
-Mong là anh sẽ bị giam chân luôn ở đó.- Long gật gù.
-Ha ha. Yên tâm, anh mà ở lại đó thì ai ở đây thực hiện kế hoạch của cậu được chứ?
-Có cần em cho người đi cùng không?
-Không, không. Yên tâm đi. Anh đâu phải quá mức yếu ớt chứ. Còn Hạ Chi nữa, nhìn thế thôi chứ như hổ báo đấy.- Thiên Anh cười.- Cậu còn chưa được nếm thử mấy đòn của cô bé nên chưa biết.
-Cũng đúng thôi, có một anh trai ưa mạo hiểm như thế thì phải có biện pháp phòng thân chứ.
-Trong thời gian anh về cậu cố gắng giúp anh tìm thằng nhóc đó nhé! Nhưng đừng để nó phát hiện ra. Đợi anh với Chi quay lại đây đã.
-Được.
-Vậy thôi, anh về đây, sáng mai ra về Hải Phòng sớm còn ra sân bay.
Thiên Anh về đến phòng khám thì Hạ Chi vẫn đang nằm ôm điện thoại cười. Cô bé chưa biết việc ngày mai cả hai sẽ về lại Hà Nội. Thiên Anh chưa muốn nói ngay, vì anh còn có chuyện khác cần thỏa thuận với cô bé.
-Bác sĩ uống rượu nhé, em có ngửi thấy rồi.- Hạ Chi chun mũi kêu lên.
Thiên Anh cười. Anh ngồi xuống cuối giường, im lặng một lát rồi nói:
-Mai anh đưa em về Hà Nội nhé?
-Hả?- Hạ Chi trợn tròn mắt nhìn anh, điện thoại trên tay tuột cả xuống giường. Rồi cô bé hét lên, ôm lấy cổ anh đầy thân mật- Anh nói thật chứ? Mai mình sẽ về Hà Nội thật chứ?
-Bình tĩnh.- Thiên Anh gỡ tay cô bé ra, cười khổ- Anh còn chưa nói hết mà.
-Còn chuyện gì nữa ạ? Anh yên tâm, em sẽ rất ngoan, rất rất ngoan.
-Trước khi về, anh muốn em đồng ý với ba điều kiện của anh đã.
-Là điều kiện gì ạ?- Hạ Chi tròn mắt hỏi lại.
-Nếu em đồng ý thì mình sẽ đi ngay ngày mai…
-Em đồng ý tất.- Hạ Chi nhanh nhảu.
-Anh đã nói điều kiện gì đâu.
-Miễn là được về Hà Nội thì em đồng ý tất.
-Cứ nghe anh nói hết đã. Điều kiện thứ nhất, sau khi quay lại đây, em hãy cho anh mượn chiếc vòng em đang đeo trên cổ kia một tuần. Được chứ?
-Em đưa anh luôn này.- Hạ Chi không ngần ngại định giơ tay tháo nó xuống nhưng đã bị Thiên Anh ngăn lại.
-Chậm đã. Bao giờ quay lại đây anh lấy cũng được.
-Thế cũng được. Điều kiện thứ hai là gì?
-Điều kiện thứ hai, không được chạy loạn đi tìm Nguyên khi anh chưa cho phép. Không được rời xa anh nửa bước khi anh chưa cho phép. Cái này để đảm bảo sự an toàn của em. Đồng ý?
-Em đã nói rồi, em sẽ rất ngoan. Em sẽ theo anh như hình với bóng. Khi anh đi vệ sinh em cũng sẽ đứng ngoài cửa chờ anh.- Hạ Chi thì thào nói khẽ.
-Ặc, không phải cái kiểu đó.
-Đấy là em chưa thực hiện đúng theo khẩu lệnh “nửa bước không rời” đấy nhé!- Hạ Chi cười khanh khách.
-Được rồi, vậy thì điều kiện thứ ba chắc cũng không quá khó với em. Chúng ta sẽ về Hà Nội 5 ngày. Năm ngày này, em phải đóng giả làm bạn gái của anh.
-Hả?- Hạ Chi ngừng cười, nhìn anh tỏ vẻ k