tháng xóa sổ tận gốc đám địch nhân đó. Hết thảy mọi việc đều đã giải quyết xong, anh ta liền tới tìm cô.
Qua ô cửa sổ, Từ Như Tĩnh nhìn ra ngoài sân.
Lá cây xanh um, hoa hồng sặc sỡ khoe sắc, cảnh xuân tràn đầy sức sống, tươi đẹp không sao tả xiết. Cảnh đẹp như vậy nhưng trong cặp mắt âu sầu của người con gái ấy thì lại buồn bã thê lương.
“Tại sao suốt một ngày trời em cứ ngồi trong phòng vậy?” Giọng nói của Du Tư Nhân vang lên sau lưng cô.
Từ Như Tính khóe miệng không nén được một nụ cười buồn khổ, mỉa mai: “Dù sao vẫn là bị nhốt, ở đâu chẳng phải đều giống nhau sao?”
Du Tư Nhân vuốt ve mái tóc của cô. Năm ngón tay của anh ta khẽ ngịch từng lọn tóc đen nhánh mềm mại: “Bởi vì em muốn chạy trốn, tôi chỉ còn cách nhốt em lại.”
Từ Như Tĩnh đột nhiên quay đầu lại, những lọn tóc mềm mại theo đó mà trốn khỏi bàn tay anh: “Tại sao anh lại phải làm như vậy? Tôi rõ ràng đã cứu tính mạng anh cơ mà, tại sao anh lại có thể lấy oán báo ân như vậy chứ?”
Du Tư Nhân lạnh nhạt hỏi: “Chẳng lẽ trở thành người phụ nữ của tôi, đối với em lại là một loại hành hạ sao?”
“Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống giản đơn yên bình.” Từ Như Tĩnh khẩn cầu: “Xin hãy thả tôi ra được không?”
Du Tư Nhân ghé sát vào tai cô rồi nhẹ nhàng nói: “Trừ phi em đồng ý, trở thành người phụ nữ của tôi.”
Hơi thở lành lạnh của anh thổi bên vành tai nhạy cảm của cô khiến gương mặt của cô nhanh chóng ửng hồng lên. Từ Như Tĩnh theo bản năng muốn trốn tránh lùi lại phía sau, nhưng phía sau lưng cô lại là một bức tường.
Cô không thể thoát được, cô bị hai cánh tay rắn chắc của anh kìm chặt, bị hơi thở của anh vây kín.
Mùa tuyết yêu thương 3
Du Tư Nhân cúi người xuống, hắn muốn hôn lên đôi môi cô. Nhưng Từ Như Tĩnh lại nghiêng người né tránh. Du Tư Nhân chậm rãi nói: “Cho dù không biết phải mất bao lâu, một năm, hai năm hay nhiều năm tôi sẽ luôn đợi em.”
Nghe vậy, Từ Như Tĩnh cụp mắt xuống, hàng mi khẽ rung. Nói như vậy, anh ta… muốn nhốt mình cả đời sao? Từ Như Tĩnh ánh mắt buồn bã, nhành hoa trong tay bất giác siết thật chặt, cô nhẹ giọng hỏi: “Nếu như, nếu như tôi đồng ý trở thành người phụ nữ của anh, anh sẽ thả tôi về với ba mẹ chứ?”
Du Tư Nhân nâng cằm cô lên, đôi mắt lạnh lẽo đầy tà khí nheo lại lẳng lặng nhìn cô: “Nếu như em đồng ý, tôi có thể cho em bất cứ thứ gì em muốn.”
Từ Như Tĩnh cắn chặt môi dưới, gắt gao mà mím chặt cho đến khi đôi môi bắt đầu trở nên trắng bệch mới thôi: “Tôi đồng ý với anh!”
“Đồng ý cái gì?” Du Tư Nhân vẫn chăm chú nhìn cô, hắn muốn chính cô phải nói ra câu nói ấy.
“Tôi đồng ý.” Từ Như Tính khó khăn lắm mới kết thúc được câu nói của mình: “Tôi đồng ý… trở thành người phụ nữ của anh.”
Du Tư Nhân rất hài lòng, vươn tay ra, nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt của cô, chỉ vuốt ve mà thôi không đáp lại bất cứ lời nào cả.
Du Tư Nhân đúng là không nuốt lời, ngày hôm sau, anh ta liền đưa cô trở về nhà. Nhìn thấy cô con gái đã bặt vô âm tín bấy lâu, hai vợ chồng họ Từ xúc động nghẹn ngào không nói nên lời. Còn Từ Như Tĩnh thì chỉ nắm chặt lấy tay mẹ mình rồi òa lên khóc nức nở.
Lý Nhã Tĩnh, mẹ của cô, đưa tay lên gạt nước mắt cho con gái, oán giận trách: “Như Tĩnh, những ngày qua con đã đi nơi nào? Con làm bố mẹ lo lắng chết mất!”
Từ Như Tĩnh không thể đáp lại lời nào, Du Tư Nhân liền trả lời thay cô: “Bác trai, bác gái, là do cháu bị thương nên những ngày vừa qua Như Tĩnh đã ở lại bên cạnh để chăm sóc cháu ạ.”
Từ Vĩnh Chí, bố của cô, nhìn hắn, ngập ngừng hỏi: “Anh là?”
“Cháu là vị hôn phu của Như Tĩnh ạ.” Du Tư Nhân rất lễ phép trả lời.
Hai vợ chồng nhà họ Từ vô cùng sửng sốt ngạc nhiên.
“Đợi Như Tĩnh đủ tuổi, chúng cháu sẽ kết hôn ạ.” Du Tư Nhân tiếp tục đáp.
Từ Vĩnh Chí quay về phía con gái ngờ vực hỏi: “Như Tĩnh, có đúng vậy không?”
Len lén nhìn đám thủ hạ đứng đầy ngoài cửa, Từ Như Tĩnh im lặng không nói gì. Cho dù cha mẹ cô có cố gắng sống chết liều mạng giúp cô nhưng trong căn nhà nhỏ bé này có cái gì có thể địch lại với lực lượng của Du Tư Nhân đây? Tuyệt đối không thể kích động!
Từ Như Tĩnh định thần lại, khó khăn gật đầu: “Cha, mẹ, anh ấy… nói đúng đấy ạ.”
Hai vợ chồng nhà họ Từ vốn là công dân lương thiện, làm ăn đàng hoàng, thấy con gái gật đầu xác nhận thì không còn nghi ngờ gì thêm nữa.