/>
Dưới sự thúc giục của Du Tư Nhân, Từ Như Tĩnh đành phải lưu luyến nói lời từ biệt với cha mẹ, sau đó rời đi. Từ lúc đến cho đến lúc ra đi, cô chỉ nắm chặt tay, không một giây phút nào nơi lỏng. Chỉ có điều, không một ai biết rằng trong lòng bàn tay của cô có một tờ giấy, lúc này đây, bàn tay cô đã có thể buông lỏng và tờ giấy trong lòng bàn tay ấy đã biến mất tự lúc nào. Từ Như Tĩnh bắt đầu đợi chờ.
Cô đã sớm có chuẩn bị, trước khi bị áp giải về nhà, cô đã nhanh trí viết một tờ giấy nhỏ, ghi rõ địa chỉ tư gia của Du Tư Nhân, bảo cha mẹ báo cảnh sát tới giải cứu mình. Khi nói lời từ biệt với cha mẹ, cô đã nhanh nhẹ nhét tờ giấy đó vào tay mẹ mình. Cô tin tưởng, hai người họ sẽ tìm mọi cách để cứu cô. Cô đang đợi, chờ đợi cơ hội quay trở về với cuộc sống giản đơn yên bình trước đây. Đôi mắt u sầu của cô đã dần le lói những tia sáng của hy vọng.
Du Tư Nhân tựa lưng lên thành giường, yên lặng quan sát cô, ánh mắt của hắn chăm chú dõi theo từng đường nét trên cơ thể cô, thật sâu thật sâu ngắm nhìn cô như là đang xuyên thấu toàn bộ ý nghĩ của cô.
Hắn biết cô đang suy nghĩ điều gì.
Hắn thật sự không thích sự vui mừng hưng phấn ánh lên trong đôi mắt cô lúc này, loại vui mừng vì có thể thoát khỏi hắn. Hắn muốn dập tắt nó: “Đừng đợi nữa, bọn họ sẽ không tới đâu.”
Từ Như Tĩnh toàn thân chấn động, cứng ngắc lại: “Anh có ý gì?”
Du Tư Nhân móc ra từ trong túi áo một mảnh giấy nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Còn cần tôi phải nói rõ thêm sao?”
Từ Như Tĩnh phút chốc đứng bật dậy: “Tại sao anh lại có tờ giấy này? Anh đã làm gì cha mẹ tôi rồi????”
“Đừng lo lắng.” Du Tư Nhân lạnh như băng, trong giọng nói không biểu lộ bất kì loại cảm xúc nào: “Hai người họ sống rất tốt, từ nay về sau, tôi sẽ cử người tới chăm sóc họ, còn em, sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này là người phụ nữ của tôi.”
Sự tuyệt vọng kinh hoàng đến cùng cực ập vào tâm trí cô, cô giống như mất hết lý trí, phẫn nộ lao tới đánh Du Tư Nhân: “Tại sao, tại sao anh lại có thể đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại bắt giam tôi! Hãy thả tôi ra! Tôi muốn anh phải thả tôi trở về ngay lập tức!”
Du Tư Nhân mặc kệ cho Từ Như Tĩnh muốn đánh muốn đấm bao nhiêu tùy thích. Hắn im lặng nhìn cô, nhìn cô khóc tức tưởi, nhìn cô nổi giận rồi nhìn cô đánh đến bủn rủn chân tay, sức cùng lực kiệt.
Sau đó, hắn dùng một tay ôm lấy cô, bế bổng cô lên nhẹ nhàng đặt lên giường.
Từ Như Tĩnh vẫn đắm chìm trong nỗi tuyệt vọng và sự thất bại, cô chưa kịp phản ứng lại đã bị Du Tư Nhân giữ chặt. Hắn không phải dùng quá nhiều sức lực cũng có thể giữ cô thật chặt, khiến cô không thể giãy thoát ra được.
Trái tim Từ Như Tĩnh trong tíc tắc dường như ngừng đập, mặc dù hiện tại chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng trức giác nhạy bén của một người con gái mách bảo cho cô biết tiếp theo điều gì sẽ xảy ra.
Du Tư Nhân động tác rất chậm, rất dịu dàng, rất tao nhã.
Từng chút từng một hắn cởi bỏ lớp quần áo trên người cô, không hề có chút vội vã kích động, mỗi một động tác đều vô cùng nhàn nhã từ tốn bình thản.
Từ đầu tới cuối, hắn đều biết, cô – sớm muộn sẽ là của hắn!
Hắn dùng răng để cắn bỏ từng nút áo của cô, từng cái từng cái một, chậm chạm mà mở ra.
Đối với Từ Như Tĩnh mà nói, đây là một loại lăng trì. [lăng trì: hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu – ý nói sự nhục nhã ê chề]
Cô cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Dưới nỗ lực từ từ bình thản của hắn, toàn bộ lớp vải trên người cô đã hoàn toàn bị bóc trần, toàn bộ cơ thể trắng mịn xinh đẹp đều đã hiển hiện phơi bày.
Cả cơ thể không một mảnh vai che giấu trắng nõn man mát, có một loại yếu mềm khiến cho người ta thương tiếc, đồng thời làn da mềm mại này cũng có thể đốt cháy lên ngọn lửa dục vọng ham muốn chinh phục của bất kì người đàn ông nào.
Đôi môi của hắn bắt đầu chậm chạp hôn lên cơ thể cô, chạm vào làn da mát lạnh mịn màng của cô, chạm vào từng đường cong quyến rũ nhất của người con gái ấy.
Môi của hắn rất lạnh, giống như băng, nhưng những nơi trên cơ thể cô bị đôi môi ấy chạm tới đều nóng lên, giống như có lửa đốt trong người cô vậy.
Cảm giác lạnh và nóng điên cuồng đấu tranh trong cơ thể cô, hành hạ cô, cô không cách nào chịu được thêm nữa, cô chợt đẩy hắn ra. Cô đứng dậy, cô muốn chạy trốn, cô không thể nào ở bên c