tới. Kéo theo những tia hi vọng khiến Nhân Mĩ hét lớn:
- Hãy cứu anh ấy. Nhanh lên!
Chương 11 - Mộng ảo.
Nhân Mĩ, Kiên cùng mầy người nữa nhanh chóng đưa Cát vũ đến bệnh viện. Nhân Mĩ mặt mày trắng bệch có lẽ là tâm lí quá sợ hãi, vì thế mà Kiên cũng chẳng muốn hỏi gì cả.
Máu nơi miệng vết thương vẫn không ngừng trào ra khiến Nhân Mĩ hoảng hốt. Tại sao lại chảy nhiều như thế chứ? Anh ấy liệu có mất máu quá mà chết không?
- Còn bao nhiêu lâu nữa là đến bệnh viện?
Kiên quay sang trả lời:
- Sắp rồi. Đại tỉ bình tĩnh một chút.
Rồi Kiên quay sang vẻ trầm mặc. Hai con người ngốc nghếch này sao cứ mãi đuổi nhau như thế? Họ không dày vò lẫn nhau thì không chịu được hay sao? Cát Vũ thì là một con người thích hành động nhiều hơn lời nói. Anh lúc nào cũng muốn người ta hiểu mình nhưng lại không biết cách thể hiện. Những hành động của anh chỉ làm cho người ta ghét nhiều hơn là hiểu thành ý của anh. Nhưng có lẽ hôm nay anh ấy đã hành động đúng. Bảo vệ được người con gái mình yêu, chỉ tiếc là anh ấy không bảo vệ được tâm hồn cô ấy, khiến cô ấy sợ hãi.
Còn Nhân Mĩ thì sao? Cô nàng này so với những hành động của Cát Vũ thì hoàn toàn "miễn kháng". Nhân Mĩ không thể hiểu được những hành động của Cát Vũ, cô ấy chỉ nghĩ rằng Cát Vũ vì ghét cô mà làm như vậy. Và cô chỉ cần thoát khỏi Cát vũ là sẽ bình yên. Nhưng Nhân Mĩ đâu biết, thứ cô đang cố chạy trốn giống như "bảo tháp" của Lí Tịnh. Càng vùng vẫy thì nó càng thít chặt.
Cát Vũ được đưa ngay vào phòng cấp cứu.
Kiên nhìn bộ váy màu trắng loang lổ toàn những vệt máu của Nhân Mĩ mà không khỏi xót xa. Nếu hôm nay người bị nhát giao đó đâm là cậu thì sao? Cô ấy có ôm cậu vào lòng mà khóc hết nước mắt như thế này không? Và tự hỏi mình, nếu hôm nay người đứng chịu nạn cùng cô ấy là cậu thì cậu có bảo toàn sự bình yên cho Nhân Mĩ một cách vẹn toàn như thế này không?
- Bác sĩ! Anh ấy có sao không? Có chết được không?
Ông bác sĩ mặc bộ đồ màu xanh bước ra khỏi phòng cấp cứu. Khuôn mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi. Với những tình huống hỏi dồn dập thế này ông cũng đã gặp rất nhiều nên cũng rất bình tĩnh trả lời Nhân Mĩ:
- Hiện chưa nói được gì nhiều. Chúng tôi đang cố gắng hết sức. Nếu lúc nãy cô chậm trễ một chút thì e là đã không cứu được rồi. Cậu ấy mất máu quá nhiều.
Nhân Mĩ vội vàng quả quyết:
- Vậy lấy máu tôi đi.
- Cô gái này thật là...Cô học đại học đúng không? Nếu học mà sao không biết gì thế?
Truyền máu thì cũng cần những người trùng nhóm máu nhau mới truyền được chứ?
Nhân Mĩ vẫn quả quyết:
- Tôi biết. Tôi nhóm máu O. Có thể truyền được.
Bác Sĩ nhìn Nhân Mĩ rồi thở dài:
- Xem ra cô cũng hiểu biết nhưng cô gầy như thế này...Sẽ không sao chứ?
Nhân Mĩ chưa kịp trả lời thì Kiên đã chạy đến kéo cô ra và nói với ông bác sĩ:
- Bác sĩ. Lấy máu của tôi. Tôi trùng nhóm máu với anh ấy.
Nhân Mĩ vội vàng lắc đầu:
- Không được!
- Đại tỉ. Nếu bây giờ tỉ vì truyền máu mà cũng nằm viện nốt thì tôi biết ăn nói sao với đại ca? - rồi cậu quay ra nói với ông bác sĩ - Lấy máu của tôi đi.
Nhân Mĩ đành chịu thua.
Ông bác sĩ gật đầu nói:
- Đi theo tôi!
Nhân Mĩ ngồi lại hàng ghế ở hành lang. Mùi thuốc tẩy trùng hòa với không gian tĩnh mịch của bệnh viện càng khiến cho Nhân Mĩ cảm thấy nơi đây thật lạnh lẽo và đầy đau thương. Cô bặm môi lại. Ngồi nghĩ về tất cả những gì đã trải qua giữa cô và Cát Vũ. Năm 6 tuổi, bị anh ấy lôi xuống dòng suối nhỏ khiến cảm lạnh cấp độ nặng. Tiếp theo đó là chiếc xe đạp bị anh ấy tháo mất xích. Bài thực hành môn kĩ thuật cũng bị anh ấy ăn cắp khiến cô bị 0 điểm... Cô chuyển nhà đi rồi. Thực ra thì cũng chẳng khấm khá hơn chỗ ở cũ là mấy. Nơi xóm ngày xưa ít ra vẫn còn bạn bè, Cát vũ dù có đáng ghét thì thường vẫn mang bánh cho cô ăn, vẫn mang hoa từ nhà anh ấy sang cho cô trồng, vẫn đánh đứa bạn khác mỗi khi nó bắt nạt cô...Rõ ràng là cô đã không nhận ra những điều tốt đẹp mà anh ấy dành cho cô. Chỉ chú ý đến những việc xấu xa mà anh ấy đối xử. Con người ta là như thế đấy, luôn luôn tham lam và rất dễ mù quáng. Nhân Mĩ thở dài. Nếu như đời không cho cô gặp lại anh ấy thì có lẽ cô sẽ không bao giờ nhận ra điều này. Nếu như hôm nay không xảy ra chuyện có lẽ cô sẽ không bao giờ nhớ lại tuổi thơ xưa kia. Sẽ không bao giờ nhớ đến một người con trai dưới lốt hung tàn là một thiên thần