gọi to:
- Anh Hải, em ở đây.
Nó vui mừng khi thấy Tài & Hải đang chạy đến mặc cho Minh với cái mặt handsome lạnh tê người ở sau.
" Tại sao...tại sao lúc nào cậu cũng chỉ có anh Hải thôi chứ???? "
Hải chạy tới ôm chầm lấy Nhi:
- Có biết mọi người lo lắm không hả?
Nhi đẩy Hải ra:
- Em xin lỗi nhưng mà...Sao người anh ướt thế?
- Thì anh với Tài dầm mưa đi kiếm 2 đứa.
Nhi quay sang tài:
- Vậy mau về thôi, coi chừng bị cảm.
Rồi Hải khoác tay lên vai Nhi đi ra, trước đó nó không quên lén nhìn Minh, mặt nó bất giác đỏ ửng lên, tim thì không nghe lời chủ, môi nó còn có cảm giác âm ấm...
Tài nhìn Minh không nói gì rồi cũng chạy tới khoác tay lên bờ vai bên kia của Nhi, nở 1 nụ cười chết muỗi ( vì py giờ chỉ có mý con muỗi pay wa pay lại thui chứ hok có người để mà chết):
- Xin lỗi nhé, lần sau tôi sẽ không để cho cậu đi đâu.
- Không có lần sau đâu. - Nhi nhìn Tài oán rủa.
HẢi nhăn mặt hất tay Tài ra khỏi Nhi:
- Ai cho mày đụng vào Nhi hả?
- Nhi là của anh sao? - Tài lại lấy tay để lên vai Nhi.
- Anh mày là bạn trai của Nhi mà. - Hất tay tài xuống.
- Thì em cũng là bạn trai của Nhi mà. - Để tay lên.
- Cái gì chứ? - hất tay xuống - nổi sùng.
- Ừ thì là bạn nhưng em là con trai nên được gọi là bạn trai. - Đặt tay lên.
- Nhưng anh mày chưa cho phép. - Hất xuống.
- Nhưng em thì cho. - đặt lên.
- Ai cho hả? - hất xuống.
- ĐIẾC TAI QUÁ. - Nhi nổi đóa khi 2 thằng con trai cứ bốp qua chát lại bên tai nó.
Tài & Hải kênh mặt nhìn nhau, cả 2 cùng khoác tay lên vai Nhi, vừa đi vừa liếc mắt trao dao găm.
Nhi lấy tay dập lên tráng mình 1 cái, thở dài chán nản:
- Ôi trời.
Cứ như thế, 1 bức tranh tối thui trong đó có 2 chàng trai cao hơn 1m80 khoác tay đi 2 bên 1 cô nàng cao chưa tới 1m60. Nhìn cứ như là 2 người cha dắt con đi dạo. Và bứa tranh đó không quên 1 người đang lặng lẽ đi sau với chiều cao không kém 2 chàng kia - anh chàng mặt lạnh & có chút khó chịu đút 2 tay vào túi quần.
*******
Về tới nhà tự nhiên ở đâu ra bu quanh nguyên 1 nùi hỏi thăm tùm lum tùm la y như bị bắt cóc an toàn trở về hông bằng. Minh thì bỏ ngoài tai những lời đó, hắn lạnh lùng đi thẳng vào trong, Quỳnh chạy theo, chợt Tài nhìn Nhi chăm chú:
- Này, môi cậu sao bị chảy máu vậy?
- Huh?
Nhi đưa tay lên sờ môi, đúng là máu nhưng không phải của nó.
- Này, anh với Tài vào tắm rửa đi, coi chừng ngấm nước mưa cảm bây giờ.
Nhi nhìn Hải nói rồi cũng chạy vào trong, ngồi bệt lên giường, suy ngẫm lại những gì Minh nói, thật sự bây giờ nó không biết phải làm sao. Ở bên Minh nó chợt có một cảm giác rất lạ, hy vọng là không phải nó thích Minh....
Quỳnh theo Minh ra tới vườn rau.
Minh múc nước ở cái lu gần đó rửa chân:
- Có chuyện gì mà theo tôi?
- Cậu có chuyện gì hả?
Quỳnh khẽ hỏi, đáp lại nó là 1 sự lạnh hơn đá:
- Không liên quan đến cậu.
- Tôi là bạn gái cậu mà cậu nói không liên quan là sao?
Minh khựng lại 1 giây rồi nói tiếp:
- Vào ngủ đi.
- Không.
- Vậy ở đây chịu lạnh đi.
Minh toan đi thì bị Quỳnh níu lại:
- Sao cậu lại như thế với tôi chứ?
- Muốn biết à?
Quỳnh gật đầu.
Minh gạt tay Quỳnh đang nắm tay mình:
- Cậu từng hỏi tôi là tôi thích Nhi đúng không? Vậy thì giờ tôi trả lời nhé...
Quỳnh im lặng, nó bết Minh sẽ nói gì mà.
- ...đúng, tôi thích Nhi đấy, rất thích...
Sự thẳng thắn của Minh làm tim nó đau gấp bội:
- Ý cậu là bây giờ mình...chia tay?
Minh không nói gì, vẫn lạnh như cục nước đá.
- Cậu tự ý quen tôi rồi bây giờ lại tự quyết định chia tay sao?
- ....
- Cậu...tưởng tôi dễ dàng chia tay như vậy sao? Không có chuyện đó đâu.
Dưới ánh trăng vàng, trên khóe mắt Quỳnh có cái gì đó long lanh, nó bước thẳng vào trong nhà, vừa đi vừa quệt nước mắt đang lăn trên má...
Minh đứng yên, hắn có thể nói ra những lời phũ phàng đó sao? Hắn đã làm tổn thương người bạn thân của Nhi mà Nhi chẳng phải đang quen với người anh kết nghĩa của hắn ư? Hắn cảm thấy mệt mỏi...nhưng hắn vẫn tự nhủ sẽ giành lại Nhi từ anh Hải, mặc dù làm như thế là không được.
Quỳnh ngồi bên ngoài hiên nhà, ở nông thôn nên không khí cũng dịu mát và yên tĩnh hơn thành phố, chỉ có điều là nhiều muỗi. Nó ngước nhìn lên bầu trời, ngăn không cho nước mắt mình chảy tiếp.
Hải từ sau đi tới, thấy thế liền hỏi:
- Em sao vậy?
Quỳnh lau vội dòng nước mắt:
- Sao anh lại ra đây?
- Hóng mát thôi, mà...sao lại khóc?
- Không có gì, anh...còn nhớ chuyện em nói hồi chiều chứ?
- ...
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite ThaoChip9x.Wap.Sh.