0’ với tôi khi ấy thật dài, tôi còn mong rằng em sẽ không đến để tôi đỡ phải bối rối thế này. Và rồi em cũng đến, có lẽ em nôn nóng không kém gì tôi nên đến sớm, tim tôi đạp mạnh hơn, từng hơi thở của tôi dồn dập. Hít một hơi cố lấy bình tĩnh để gọi em lại, một bông hồng xinh đẹp đi về phía tôi. Hôm nay trông Liễu đẹp vô cùng, tuy ánh đèn của quán cà phê mờ mờ nhưng tôi vẫn nhìn thấy nét đẹp của em. Mái tóc thả dài, hai má thật hồng hào, đôi môi đỏ thắm một cách lạ kì, cặp kính cận càng làm em thêm dễ thương hơn, có lẽ hôm nay là ngày đầu tiên Liễu trang điểm để gặp tôi. Tôi vẫn say sưa nhìn Liễu không hề biết Liễu ngồi xuống lúc nào, Liễu khá ngại ngùng khi gặp tôi, Liễu không dám nhìn thẳng tôi mà cố nhìn đi đâu đó để che bớt sự bối rối của Liễu:
- Anh D, anh làm sao thế - Liễu hỏi tôi bằng giọng ngượng ngùng.
- À không, không có gì đâu – Tôi vội đáp – Em uống gì để anh gọi
- Tùy anh – Liễu đáp mà vẫn không nhìn vào tôi.
Tôi gọi đại một thứ gì ấy bởi tôi cũng không biết Liễu thích cái gì, ghét cái gì. Có lẽ nhìn bó hoa hồng trên bàn Liễu cũng đoán phần nào câu trả lời của tôi. Cả hai đều im lặng, tôi không biết phải nói gì lúc này. Bằng sự dũng cảm còn lại trong người, tôi tặng hoa cho Liễu và cười thật tươi. Tôi ngập ngừng nói rằng: “hãy làm bạn gái anh nhé”. Em mỉm cười và khẽ gật đầu, tôi giả vờ không nghe thấy gì cả và hỏi lại Liễu. Liễu véo tôi một cái thật đau trên tay, có lẽ phút giây này là phút giây tôi cảm thấy hạnh phúc nhất kể từ lúc tôi sinh ra trên cõi đời này. Tuy tôi không có nhiều tình cảm với Liễu, nhưng tôi luôn nghĩ rằng tình cảm từ từ sẽ có được. Thực sự buổi cà phê ấy vẫn còn đọng trong trí nhớ tôi, tuy không phải là tình yêu nhưng nó vẫn là mối tình đầu tiên của thuở học trò.
Khi tôi viết những dòng này trong đầu tôi lại tràn về hình ảnh Liễu, mùa đông năm nay sẽ là tròn 7 năm những gì nó đã xảy ra, có lẽ giờ em đang vui vẻ với người tình mới của em. Cũng đã quá lâu rồi khi lần cuối cùng hai đứa gặp nhau, bao lâu nay có lẽ em chưa bao giờ tha thứ cho tôi, chưa bao giờ tha thứ cho những lỗi lầm tôi đã gây ra cho em. Tôi đã lấy đi của em quá nhiều thứ, là niềm tin cuộc sống, khát vọng tình yêu, khát vọng tuổi trẻ. Tôi cũng thường xuyên hỏi thăm bạn bè về em, tôi xin địa chỉ, số điện thoại nơi em đang sinh sống. Nhưng tôi không đủ can đảm để gọi một cuộc điện thoại hay gởi 1 tin nhắn để hẹn em đi uống cà phê dù hai chúng tôi chỉ cách nhau hơn 30 cây số để nói ra hết những gì tôi đã gây ra cho em. Có lẽ vết thương trong người em chưa bao giờ thôi nhói đau cả. Tôi không dám nhắc lại thời gian nông nỗi của hai đứa, nó vừa là tình yêu đẹp nhưng nó cũng là một ký ức đau buồn với em. Giá như ngày xưa đừng để tôi và Liễu quen biết nhau thì giờ đây chúng tôi sẽ không như thế này, thà làm hai người xa lạ mà cả hai còn cảm thấy hạnh phúc hơn.
Chúng tôi ngồi nói chuyện trong quán cà phê được một lúc rồi đi dạo phố. Hai đứa còn khá ngượng ngùng khi bắt đầu trở thành một nửa của nhau. Lúc ấy thực sự tôi không có nhiều tình cảm với em mà chỉ xem em như môt người bạn, một cô em gái. Tâm trạng tôi rối bời, tôi không muốn phải đóng kịch thế này, không muốn mình làm khổ một người con gái như Liễu. Hai đứa dẫn nhau ra bãi cát dọc bờ sông. Đây không phải là lần đầu tôi ra bãi cát nhưng lần đầu tiên tôi đi cùng một người con gái. Từng đôi tình nhân kiếm cho mình một chỗ lý tưởng để tâm sự. Tôi ngồi trên một bãi cỏ ven sông, tôi kéo Liễu ngồi cạnh tôi. Từng cơn gió lạnh cắt từng thớ thịt của tôi, Liễu ngồi bên cạnh và bảo với tôi rằng “dù trời có lạnh đi chăng nữa thì em vẫn cảm thấy ấm áp bởi đang ngồi bên cạnh tôi và trong vòng tay của tôi”. Câu nói ấy làm tôi cảm thấy ái ngại, tôi không có nhiều tình cảm với Liễu nhưng lại nhận lời với Liễu, chắc khi đó tôi bị điên rồi.
Với em tôi có những lần đầu tiên trong đời, em là người đầu tiên làm bạn gái tôi là người con gái đầu tiên đặt lên môi tôi một nụ hôn chân thành. Tôi không biết nói gì với em cả, tôi biết mình không phải là mối tình đầu tiên của Liễu. Tôi hỏi Liễu vì sao Liễu lại mến tôi, Liễu ngước nhìn bầu trời mây và khẽ cười, Liễu bảo thực ra ấn tượng với tôi ngay từ lần đầu gặp nhau. Liễu bảo biết tôi từ trước (bởi vì tôi khá nổi bật về học vấn) nhưng đó là lần đầu tiên gặp tôi, một anh chàng vui vẻ, hoạt bát và chững chạc. Tôi hơi mập, cách ăn mặc quê mùa nhưng vẫn để lại ấn tượng với Liễu. Nhưng từ ngày nói chuyện với tôi thì Liễu còn thấy tôi là một người biết lắng nghe, chia sẻ với mọi người. Tôi đặt lên má em một nụ hôn, em chỉ