xuất sắc lắm – Cô Ngân thấy cả đội mứa vừa bước xuống cánh gà đã không ngớt miệng mà khen tới tấp. Tôi biết, cả đội múa chỉ có tôi không đuợc tốt mà thôi.
- Ban giám khảo rất ấn tượng với tiết mục này của chúng ta, nhất là đối với Hà Vy.
Đang miên man với dòng suy nghĩ của mình, bỗng dưng nghe đến cái tên Hà Vy, tôi giật bắn mình, ngơ ngác hỏi:
- Dạ?
- Em múa tốt nhất trong đội – Cô Ngân nhìn tôi mỉm cuời – Mấy bạn trong lớp nhận xét, em múa còn đẹp hơn cả Huyền Trân.
- Hơ, em…em…có thật không cô???
Hơ, nhất định là có sự nhầm lẫn ở đây rồi, sao lại có thể. Chẳng lẽ tôi phải nói với cô rằng, do trong lúc múa toàn diễn ra những trận cãi nhau và những ánh mắt nảy lửa mới có thể múa đẹp như thế? Chắc chắn có sự nhầm lẫn ở đây rồi.
- Thật, thôi, mấy em thay trang phục đi, chuẩn bị cho tiết mục tiếp theo.
- Dạ????? tiết mục tiếp theo?
- Đúng, chỉ còn có 15 phút cho mấy em thay trang phục, còn tiết mục song ca đó – Cô Ngân kiên nhẫn giải thích.
- ……..
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Huyền Trân không được khỏe nên xin về trước rồi, em giúp người thì giúp cho trót đi.
- ………
Cái gì cơ chứ? Chỉ một câu “giúp người thì giúp cho trót” lại có thể khiến tôi xuống địa ngục một lần nữa. Không, không thể, không thể…. Tôi đã chuẩn bị cho tiết mục song ca này đâu chứ, lấy gì mà biểu diễn đây? Sao Huyền Trân có thể về trước được? Chân cậu ấy bị đau chứ dâu phải bị viêm họng đâu, chỉ bị trặc chân 1 chút thôi mà, tại sao lại đẩy hết qua tôi thế này? Tôi phải làm sao bây giờ đây?
- Mày làm gì mà đứng chết trân ra đấy vậy hả? sao không vào thay trang phục đi, bài Tình Thơ tụi này chuẩn bị trang phục hết rối, đảm bảo mày xem là đẹp ngất ngây luôn.
Anh Thư đứng kế bên khều khều tôi, không quên quảng cáo cho bộ trang phục mà nó đã dày công lựa chọn. Tôi chỉ biết thở dài nhìn nó:
- Chỉ nói tao múa thay Huyền Trân thôi mà, sao lại đẩy cho tao tiết mục này?
- Ờ he, đúng rồi, sao lại bắt mày thay nhỉ? Hay là tại chân nó bị đau? Không đâu, nếu đau thì nãy giờ cũng bớt nhiều rồi, hát bài này chỉ cần đứng yên một chỗ, có nhảy nhót gì đâu mà….
Tôi chỉ biết im lặng, đầu óc rối bời, mặc kệ những suy luận “sắc sảo” Anh Thư , tôi đang lo lắng, rất rất lo lắng đây này.
- A!!!! – Anh Thư la lên như vừa mới bắt gặp 1 kho báu – Tao biết rồi.
- Biết gì đây pà thím? – Tôi mệt mỏi nhìn nó.
- Sở dĩ con Huyền Trân về sớm là vì nó muốn chơi mày đấy.
Thế là sau 1 dọc suy luận đầy sắc sảo và logic của Anh Thư, cuối cùng nó cũng đưa ra một kết luận như thế đấy. Thế mà cứ tưởng nó sẽ nghĩ cách giúp tôi, ai ngờ nó đang suy luận về 1 chiều hướng khác. Suy luận như thế sau này làm luật sư chắc bị người ta rựơt chạy mất dép quá.
- Mày cứ bình tĩnh mà thể hiện, tao biết nó chưa về đâu, nó còn ở lại để theo dõi mày sẽ ứng phó như thế nào.
- Xem ra nãy giờ tao thấy chỉ có câu này của mày là tạm chấp nhận được. Nhưng mà tại sao Huyền Trân lại làm như vậy chứ? - Tôi ngơ ngác nhìn Anh Thư như một con nai tơ vô tội không hiểu thế nào là sự đời.
- Trời ơi, sao mày khờ quá vậy? – Anh Thư nói mà như hét lên – Tại mà giành mất chỗ múa của nó nên nó mới làm vậy.
Gì chứ? Tôi giành mất chỗ múa của Huyền Trân à? Sao lại có thể? Rõ ràng ai cũng biết vì bất đắc dĩ nên tôi mới vào chỗ đó mà, chứ tôi nào có cố ý đâu.
Thấy tôi không có phản ứng gì với suy luận của nó, Anh Thư dúi vào tay tôi một bộ đồ rồi đẩy tôi vào nhà vệ sinh.
- Thôi thôi đi vào thay trang phục đi, hết giờ rồi!
- Ơ, nhưng mà….
- Nhưng nhị gì nữa đây hả?
- ………..
Tôi bất đắc dĩ được an tọa trong nhà vệ sinh, 5 giây sau tôi bất ngờ nghe được 1 tiếng “cách”. Khỏi cần phải đoán, đó chính là tiếng là Anh Thư tỉ tỉ của tôi đã khóa cửa lại để nhốt tôi trong này.
Bộ đồ mà nó đưa tôi là một bộ đồng phục Hàn quốc, có cả cavat và một chiếc váy ngắn đến trên đầu gối. Tôi ngẩn ngơ nhìn bộ trang phục trên tay rồi như một phản xạ có điều kiện, tôi quay nguợc lại đẩy cửa nhà vệ sinh để ra ngoài nhưng tôi lại quên mất rằng, nhỏ bạn yêu quái của tôi đã thẳng tay mà giam lỏng tôi trong cái nơi tối tăm u ám này. Hu hu, mày gan lắm Anh Thư, mày cả gan dám bán đứng bạn bè à?
Nhưng nói gì thì nói, tôi vẫn phải thay bộ đồ ấy vào.
Vì bộ đồng phục này được lựa chọn dựa trên dáng người của Huyền Trân nên tôi mặc có phần hơi rộng. Chỉ vì cả người tôi chỉ toàn da bọc xương thôi nên mới đau khổ như thế này. Nhưng mà, trông cũng đẹp đấy chứ nhỉ? Đây là bộ đồng phục đẹp