chuyện gì xảy ra cả, đưa cho Diệp Tây Hi một tách cà phê, nói “Đem cái này mang cho Phùng Tuyền đi, nó có thói quen sáng thức dậy đều uống một tách…còn chần chừ gì nữa, nhanh đi đi~”
Diệp Tây Hi trong nháy mắt cảm thấy mình như bị lường gạt, nhưng lời cũng đã nói ra ngoài miệng, không thể làm gì khác chỉ có thể bất đắc dĩ bước tới trước cửa phòng Hạ Phùng Tuyền.
Gõ ba tiếng, bên trong không có động tĩnh gì, Diệp Tây Hi căn cứ theo lời A Khoan nói, lặng lẽ mở cửa, đang định đặt tách cà phê lên tủ đầu giường rồi nhanh chóng biến đi.
Sau khi bước vào lại phát hiện trên giường trống không, Diệp Tây Hi âm thầm cao hứng, để tách cà phê xuống, nhưng ngay khi vừa quay người, lại thấy cửa phòng tắm mở ra- Hạ Phùng Tuyền trên người không mảnh vải nào (=.= anh ý hình như thích hoang dã cho chị ý xem á) chỉ quấn độc mỗi chiếc khăn tắm ngang người, cứ như vậy mà đi ra.
Hạ Phùng Tuyền vừa mới tắm rửa xong, đầu tóc ẩm ướt, nước không ngừng nhỏ xuống thân hình rám nắng của anh, cũng khá là gợi cảm.
“Cô mang cà phê đến cho tôi?” Hạ Phùng Tuyền lướt qua cô, ngồi xuống trên giường, bắt đầu lau khô tóc.
Bởi vì giường này tương đối cao, mà Hạ Phùng Tuyền ngồi cũng không khép chân lại, cộng thêm việc anh chỉ quấn mỗi khăn tắm cho nên Diệp Tây Hi đã lóang thóang nhìn thấy một thứ không nên nhìn. (mọi người đóan ra cái gì không)
Mấy giây sau, tai cô liền đỏ bừng lên, vội vàng chuyển ánh mắt đi chỗ khác, không mạch lạc ấp úng nói “Cái kia…Tôi…Cà phê…tôi đi đây!”
Vừa nói vừa cuống cuồng rời đi, lại bị Hạ Phùng Tuyền cho một câu ngăn lại “Thấy rõ ràng chưa?” trong giọng nói còn mang ý cừơi.
Diệp Tây Hi khóe miệng cứng ngắc: “Thấy rõ cái gì cơ?”
“Trong lòng cô hiểu rõ mà.” Hạ Phùng Tuyền lời nói sâu xa, liếc nhìn cô nín cười.
Cái này, Diệp Tây Hi ngay cả khuôn mặt cũng đỏ dần lên vẫn mạnh miệng nói: “Ha ha ha không biết anh đang nói cái gì a ha ha~”
Nói xong liền chạy vội đi, tốc độ cực nhanh, trước nay chưa từng có.
Hạ Phùng Tuyền chỉ cảm thấy một làn gió thổi qua người mình, anh ho nhẹ một tiếng, ngón tay trỏ phía trước nói “Cửa ở bên kia.”
“Biết rồi!”
Cơn gió đang từ hướng cửa sổ lao vội ra ngoài cửa phòng (chị này khôn ghê, tý thì coi như nhảy lầu tự tử tèn ten hết chuyện….á há há)
Ăn điểm tâm xong, Diệp cha liền dẫn Diệp Tây Hi về nhà.
Mở cửa, ông ấy cũng không thèm nhìn bốn phía, trực tiếp bước vào phòng ngủ.
Diệp Tây Hi kinh ngạc nhìn cha mình nhấc một quyển sách khỏi tầng thứ ba của giá sách xuống, nhấn cái nút bên trong nó, tiếp theo, không chỉ tủ sách mà ngay cả bức tường cũng biến mất.
Trong phòng ngủ của cha lại có mật thất ư, Diệp Tây Hi trong lòng hiện lên vô số tia nghi vấn, nhưng khi cô vừa bước vào, thấy rõ vật trước mặt mình thì hốt nhiên chi gian cái gì cũng sáng tỏ.
Trong gian phòng tối có đặt một cỗ
quan tài bằng thủy tinh, bên trong có đặt thi thể một con sói.
Đó là một con sói màu đen, thân hình xinh xắn, nó nhắm chặt mắt lại dường như không bao giờ tỉnh lại nữa.
“Đây chính là…mẹ con?” Diệp Tây Hi nhẹ giọng hỏi.
Diệp cha cũng nhìn thi thể của vợ mình, trong mắt đầy yêu thương “Không sai, bà ấy vừa là mẹ con..và cũng vừa là một người sói.”
“Cuối cùng thì cái gì đã xảy ra vậy cha?” Diệp Tây Hi đau lòng hỏi.
Diệp cha ngập ngừng một lát mới tiếp tục nói: “Cha gặp mẹ con, bà ấy rất giống con bây giờ, trong một buổi từ thiện cho cô nhi viện, bà ấy yên lặng ngồi đánh dương cầm, nhìn những đứa trẻ vẻ mặt ánh lên niềm vui kia mà khóe miệng cũng nở một nụ cười vui vẻ theo, bà ấy dường như rất hạnh phúc.”
“Sau đó cha mẹ lại tình cờ gặp nhau ở cô nhi viện trong một lần khác, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau, thế mới biết chúng ta đều yêu quý trẻ con. Dần dần, cha mẹ gặp gỡ nhiều hơn, sau đó…mẹ và cha yêu nhau!”
“Cuộc sống bắt đầu như vậy, rất hạnh phúc và vui vẻ. Nhưng dù tình cảm cha mẹ đã rất sâu sắc, Mạt Tâm vẫn thường lơ đãng lộ ra khuôn mặt u sầu, cha liền vặn hỏi mẹ con, rốt cục thì bà ấy cũng thẳng thắn nói cho cha biết sự thật bà ấy là người sói. Cha rất kinh ngạc nhưng ngay sau đó đã đón nhận sự thật này nhưng người nhà mẹ con lại không đồng ý cho cha mẹ đến với nhau.”