i khan khác kiểu hận đời, mắt em đỏ nhòe đi, chắc chuyện của tui lại làm em nó như tới thằng bạn trai cũ.
Anh say rồi phải ko ? - Tự nhiên em nó hỏi tui
ừm cũng hơi hơi quay quay
Sao hôm nay xuống đô dữ vậy
ko biết nữa, chắc tâm trạng ko vui thôi - Tui giả vờ nói dối em
ừm, nói thiệt với anh mới bữa nay có anh, em thấy đời nó đỡ nhạt, chứ trước giờ em thấy ai là bạn thiệt sự của em cả.Sống cô đơn lắm anh ơi
ủa em ko có bạn hả ?
Bạn em thì đầy, như khi cần thiết muốn tâm sự thì chả có ai cả !
Thì giờ có anh rồi, khi nào buồn cứ việc gọi anh, anh luôn sẵn sàng
Vậy anh có thể ôm em 1 cái ko ?
ừ cũng được, hihi lại đây
rồi em nó trườn người tới lao vào lòng tôi như 1 đứa con nít, tui vòng 2 tay ôm em lại, vuốt mái tóc của Nhi.Rồi em tự dưng khóc thút thít trên vai tôi
cứ khóc đi, khóc thoải mái trên vai anh, khóc cho vơi hết muộn phiền đi, tui biết nước mắt của em nó bị tụ trong mí mắt quá lâu rồi, ko có dịp để bộc phát ra, thôi coi như hôm nay cho em nó xả lũ cũng đc vì 1 phần tui cũng hiểu em khóc vì điều gì và cũng có thể... là vì tôi
Anh V nè...
Sao Nhi
Anh có khinh em ko ?
Vì điều gì ? tui nói
Vì em là 1 con điếm
Ngốc quá Nhi à, có bao giờ đi với em, anh so sánh hay kể lể việc của em ra chưa mà sao
em cứ hỏi anh vậy hoài thế?
Vì em sợ - Em nó vẫn tiếp tục vừa nói vừa khóc
Sợ cái gì - Tui vừa nói vừa xoa mái tóc của em
Em sợ anh nghỉ chơi với em, bỏ em đi
Làm gì có
Anh hứa đi
Ừ anh hứa, thôi ngoan nào, từ sau ko đc hỏi anh vậy nữa có nghe ko ?
Dạ - Ừm ngoan
Giờ em nó cứ như 1 con mèo ngoan ngoãn nằm trong lòng của tui, được tui ôm ấp che chở cho em. Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, tui với em cũng từ từ đứng dậy ra xem ai ở ngoài là ai! Mở cửa ra thì thấy 1 con nhỏ đi chiếc max đỏ, vội chào tui rồi nói
Ủa nhi, điện thoại mày sao, mà tao gọi nãy giờ ko được vậy
Máy tao nó bị hư rồi, có chuyện gì thế
Ra đây tao nói mày nghe chuyện này, rồi em với con bé đó đi ra xa xa nói chuyện thì thầm to nhỏ gì đấy, 1 lúc sau quay lại thấy em cầm 1 cái điện thoại rồi.
Tui mới hỏi : ủa điện thoại đâu ra vậy
À của con nhỏ bạn em hồi nãy đó
Mà giờ anh rảnh ko ?
Ừ rảnh, sao vậy !
con bạn em vừa rồi có khách gọi nó, mà nó bận nên nhường cho em, mà gọi em nãy giờ ko được nên vô phòng tim em kêu em đi đó mà
Bạn em cũng là cave luôn hả - Tui nói giọng ngập ngừng
Dạ anh
Vậy giờ sao?
Anh dắt xe ra ngoài chở em đi tiếp khách đi...
Chap 16:
Vậy giờ sao?
Anh dắt xe ra ngoài chở em đi tiếp khách đi...
Lúc đó, tự nhiên đứng hình, ko biết phải làm gì tiếp theo khi nghe em nói như thế.
Cảm giác hụt hẫng nó cứ chiếm lĩnh tâm trí, giống như sắp phải mất 1 thứ gì đó tương tự như cái vụ ở hồ đá khi tui lặn tìm em.kèm theo cái cơn ngấm của rượu ào đến, tui vội lao ôm miệng lại lao vào tollet để ói.Các bác có bao giờ vừa ói vừa... khóc chưa ??? tui đã từng rồi đấy.Chả hiểu sao tui lại như vậy lúc đó nữa và cũng lần thứ 2 tui rớt nước mắt vì em
Đằng sau thì Nhi cứ vuốt cái lưng rồi đập nhẹ nhẹ cho tui dễ ói hơn, mồm cứ nói: có sao ko anh, anh có sao ko? ráng ói hết cho khỏe người đi, biết vậy em mua bia uống là ko sao rồi... cái giọng cuống quít cả lên
Bây giờ đầu óc tui lảo đảo cả lên, chỉ nói được câu : Thôi em thích đi đâu thì đi đi.Anh lết còn ko nổi nói chi là chở em.
Ờ vậy thôi em đưa anh lên nệm nằm, cứ ngủ ở đây đi, em khóa cửa ngoài nhé, mai em về rồi mở cửa cho.
Tui giờ gật gù cho còn nhớ gì nữa, chỉ nhớ sau đó em dọn dẹp này nọ rồi đưa tui lên nệm nằm rồi đắp chăn cho tui ngủ thôi...
Sáng mai mở mắt dậy.cơn choáng đêm qua nó vẫn còn dư âm, đầu óc vẫn còn choáng váng ít nhiều.nhưng mà cảm thấy thì cảm thấy có cái gì đó nó đang đè mình.mẹ có khi nào bị bóng đè không trời... .định hồn lại tí xíu ngó qua bên phải thì Nhi nó đã nằm ngủ bên cạnh tui lúc nào rồi, tay chân nó gác lên người tui tỉnh bơ cứ như tui là cái gối ôm ấy
Nhìn đồng hồ treo trên tường cũng đã gần 10h sáng rồi
Tui thầm suy nghĩ nhớ lại chuyện tối qua, chắc con bé đi xong sáng mò về, rồi chắc bùn ngủ nên leo lên ngủ cạnh tôi... ko biết sáng về em nó có làm gì tui ko nữa rủi mất tờ trinh cái thì biết ăn nói sao với ba mẹ
Đùa vui thôi! quay lại thực tại, giờ nhìn em mới thấy em phờ phạc hẳn ra
tui thầm nghĩ : đm chắc thằng chó nào đêm qua nó hành em chắc nguyên cả đêm ko ngủ hay sao mà con bé ra nông nỗi này.Nhìn em nó thế này sao mà tui xót qua.rồi lại tự trách bản thân tại sao hôm qua ko ráng tỉnh táo hơn chút xíu để cản em nó lại... Rồi