mấy lời này là vì hắn đó hả? Vậy thì làm sao đây mày hiểu sai vấn đề rồi, TAO KHÔNG HỀ THÍCH HẮN.
Nhi quay đầu bỏ đi để lại cho Quỳnh là một khuôn mặt không còn giọt máu, cái tát quá đau.
Nhi đi mang theo nó là 1 sự bực tức đến nghẹt thở " Nói mình thích hắn sao? Đánh mình vì hắn sao? Khốn kiếp, con Hoa thích anh Hải làm sao mà mình biết được chứ."
Nhi đứng sững lại:
- Chết tiệt, đây là đâu cơ chứ?
Nó hiểu ra vấn đề là nó đã đi lạc rồi, lần thứ 2 nhỉ, nãy giờ vì quá bực nên nó đi mà không nhìn đường, kết quả là như thế đấy, mình đang đứng ở đâu mà còn không biết thì sao mà về được.
Nó lần mò khắp người, tìm điện thoại:
- Sh!t, lại quên rồi....điên thật mà.
Thế là nó bắt đầu lanng thang tìm lối về, mặt không thể nào không nhăn nhó cho được, nó khẽ thở dài, có lẽ nó đã mất đi 1 người bạn rồi.
Quỳnh lững thững về tới sân, Hoa chạy ra hỏi:
- Này, có biết 10' nữa là xe chạy rồi không? Đi đâu vậy hả?
Minh ngó nghiêng:
- Nhi đâu? Không phải Nhi đi với cậu sao?
- Nhi về thành phố trước rồi.
Sao nó lại có thể trơ trẽn như thế nhỉ? Nói Nhi về thành phố sao?
Hải xông tới:
- Em nói Nhi về thành phố trước rồi là sao?
- Ừ thì...Hồi nãy con bé Hy nó gọi lên nói là nhà nó có chuyện nên nó ra bắt xe về trước rồi.
- Sao không nói cho ai biết chứ? - Minh.
- Thì nó nhắn em nói lại cho mọi người nè.
- Xe mình 1 giờ chạy, sao nó không đợi 1 tí rồi cùng về luôn. - Linh.
- Chắc nó nóng ruột quá đấy mà.
- Mà nhà nó có chuyện gì?
- Không biết.
Hoa chìa điện thoại Nhi trên tay:
- Điện thoại của nó đây mà, con Hy gọi vào đâu.
- Mày ngốc thế, con Hy nó gọi xong con Nhi nó mới đi, chắc vội quá nên quên đấy mà.
- Con Nhi đi không mang theo đồ luôn này.
- Thì mang theo cho nó đi.
Quỳnh diễn cũng hay thật nhỉ? Nói cứ như là mọi việc là sự thật không bằng.
Khi tất cả đã lên xe, xe chạy được khoảng 15' rồi, Minh chợt nheo mày:
"Gọi từ lúc ở nhà mà, có gì thì nói 1 tiếng có bị gì đâu."
Hắn quay qua nhìn Quỳnh đang ngủ trên vai hắn, rồi quay xuống cái ghế đằng sau chỗ Hoa ngồi:
- Hy là ai thế?
- Em Nhi. - Hoa.
- Em sao? Sao tôi không bết cậu ta có em nhỉ?
- Có nói đâu mà biết.
- Cậu...đưa tôi điện thoại của Nhi đi.
- Làm gì?
- Đưa đi.
Minh cầm điện thoại của Nhi trên tay, hỏi Hoa tiếp:
- Cậu ta lưu tên con bé là gì?
- Là Hy chứ là gì? Vậy cũng hỏi.
Minh mở nhật ký cuộc gọi trong máy của Nhi ra, hắn căng hết mắt ra nhìn:
- Chẳng có cuộc gọi nào của Hy cả.
- Cái gì?
Hoa hét lên, Quỳnh tỉnh dậy:
- Cái gì thế?
Hoa giật điện thoại của Nhi trên tay Minh:
- Đúng là chẳng có số nào của con Hy cả, người gọi cuối cùng là anh Hải vào hôm qua,vậy là chẳng có ai gọi cho nó cả.
Mọi người quay sang nhìn Quỳnh, nó giật mình:
- Biết đâu được nó xóa rồi thì sao?
Minh cười nhạt:
- Xóa? Trong lúc vội không thể thông báo cho ai biết như thế mà có thể thảnh thơi ngồi xóa sao?
Hoa & Linh lo lắng:
- Vậy là Nhi vẫn còn ở đó sao?
- LÀm sao đây, xe chạy xa mất rồi.
Minh đứng phắt dậy, hét lớn:
- DỪNG XE...
Hắn chạy 1 mạch về tới nhà ông ngoại, với vận tốc hắn chạy như thế thì đi thi chạy điền kinh chắc cũng giật được giải nhất chứ không chơi. Nhớ hồi nãy hắn la bác tài xế dừng xe làm ổng giật mình xém chút nữa là những hành khách trên xe đã lao xuống ruộng gặm cỏ với đàn trâu rồi.
Hắn chạy xộc vào trong nhà, thở dốc:
- Hộc...hộc...Mệt...mệt quá....
Ông ngoại đang ngồi trên bàn uống nước chè, thấy thế liền ngạc nhiên hỏi:
- Ơ, không phải xe chạy rồi hả?????
- Ngoại...thấy Nhi đâu không?
- Nhi? À, cái con bé tóc dài ấy hả?
Minh gật đầu lia lịa, mồ hôi nhễ nhãi đổ trên trán.
- Chứ không phải mấy đứa đi chung sao?
- Ax...vậy là Nhi không về đây?
- Từ lúc tụi bây đi đến giờ đâu thấy con bé nào về đây đâu chứ.
- Chết tiệt!
Minh chạy thẳng ra ngoài mặc kệ cho cơn mệt đang dày vò mình, hắn tiếp tục chặng đường tìm kiếm Nhi, đầu óc của hắn bây giờ chỉ nghĩ được như thế này " Khốn kiếp, đã không biết đường còn bày đặt lang thang ở đâu rồi, để tôi kiếm được cậu đi, tôi sẽ giết chết cậu. "
Nhi đang vòng quanh ở 1 xứ nào đó không phải là cái xóm ngoại của Tài mà nó đang ở xóm bên cạnh, lang thang 1 hồi tưởng về gần hơn ai dè lại đi xa hơn thế này đấy.
*******
Chợt nó thấy 1 bà cô đi tới, nó chạy lại hỏi:
- Cô ơi, cô có biết nhà ông ngoại của Tài ở trên thành phố không?
- Là ai thế?
- Cô không biết?
Người