n.
- Sao? Mày có đề nghị j về cách a quản lí kẻ dưới ak?
Chấn Khang chỉ tay vào đám sat thủ mắt vẫn nhìn chằm chằm e trai.
- Chúng mày! Còn tên nào muốn làm trái quy định?
Lập tức 23 tên còn lại quỳ xuống, cúi đầu và đồng thanh: – Ko! thưa caaucj chủ!
Khang mỉm cười rồi quay ng đi…..
- Dù có năng lực thì mày hãy cố gắng xứng tầm làm đối thủ của anh, để kế thừa vị trí của cha, e trai ạ!
- E chưa bao h coi a là đối thủ!
- Tốt thôi! Dù sao mày cũng ko bao h vượt qua dk a.
- E ko nghĩ mình có thể vượt qua dk sự tàn bại của anh. Nhưng……e sẽ cố……
- Vậy…… mày cứ cố đi. Và cẩn thận đấy! sẽ có 1 ngày, anh….. cướp hết những j thuộc về mày, tất cả…..
Chấn Khang lại chợt cười, chân cậu bk khỏi phòng 72…..
….Nam chậm rãi bk trên hành lang, vẻ mặt thẫn thờ. Ở ngôi nhà này, cậu hay có cảm giác ngột ngạt. Điều này ko dk học nhưng chính 3 cậu chủ nhà Lâm CHấn vẫn rõ hơn ai hết. Cuộc chiến tranh quyền giữa các anh em sẽ kết thúc khi vị trí ng kế thừa dk định đoạt. Và khi ấy, những kẻ thừa kế muốn vị trí của mình vững trải thì phải giết chết những ng còn lại! Như Lâm CHấn ĐÔng gần 30 năm về trước đã tự tay kết liễu 2 ng anh ruột của mình!
Thực ra, suy nghĩ của CHấn Nam là lên nắm quyền để giúp đỡ cha, cậu chưa từng nghĩ sẽ giết hại 2 anh…… Nam dừng lại trước cửa phòng mình, đẩy cửa vào….. Cậu dựa lưng vào tường, thở dài 1 tiếng, cơ thể cảm thấy mệt mỏi. Căn phòng khách rộng thênh thang, ngập ánh đèn vang ấm áp. Nam đưa mắt nhìn….. dừng kaij tại chiếc bàn kính. 1 cô gái đang đứng dựa bàn, mải miết nhìn chú chim Palila nhảy nhót trong lồng. Cô gái mặc chiếc vảy ngủ trắng mềm mại như lụa, có mái tóc dài thật dài xõa xuống lưng, bàn tay với những ngón dài như búp măng khẽ đưa lên chạm nhẹ vào thanh sắt của chiếc lồng chim. Nam hơi nghiêng đầu, đôi mắt mải nhìn ng con gái đó, thật lâu…..
- Em…. ăn tối ….chưa?
Lời Chấn Nam phát ra đủ để nghe dk, nhưng ng congais ấy vẫn lặng yên ngắm chú chim, như chẳng nghe thấy ai nói j. Nam nhíu mày, hơi dằn giọng xuống:
- Hải -Băng!!!
Lúc này cô gái mới từ từ quay lại, nhẹ nhàng đưa đôi mắt nhìn về phía CHấn Nam. Đôi mắt nâu to, trong và sâu như làn nước dưới đáy hồ đêm trăng.
Đôi lồng mày mảnh, dài và cong như đuôi phượng. CHiếc mũi nhỏ cao và thẳng. Cái miệng xinh xắn, ươn ướt đỏ như thoa son, nổi bật giữa làn da trắng ngọc ngà…..
Đôi mắt ấy nhìn thẳng vào Chấn Nam, luôn là vậy, cái nhìn khó hiểu….. Trái tim CHấn Nam chợt đập lạc 1 nhịp….. Chân cậu từ từ bk lại, đứng trước mặt cô gái.
- Đến khi nào, e mới ko phớt lờ lời ta…. nữa đây?- Nam đưa mấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Hải Băng. – Em ….ăn tối chưa?
Băng khẽ lắc đầu.
- Em… đói ko?
Vẫn 1 cái lắc đầu.
- KHi nào e mới tự nói ra suy nghĩ của mình? Và khi nào…. e mới hết làm ta lo lắng đây?
Nam vòng tay nhẹ nhàng đẩy Hải Băng lại gần và 2 tay ôm lấy Hải Băng trong lòng mình….. Nam nhắm mắt cảm nhận mùi hương dịu dàng trên mái tóc người con gái ấy.
- Hôm nay…. ta thật sự thấy mỏi mệt. Con đường ta chọn dường như ko thấy điểm dừng. Rất nhiều giống tố. Rất nhiều thử thách. Rất nhiều nổi đau….. Chỉ khi ở bên e thế này…. ta mới thấy…. bình yên.
……..
- Tay quản lí kéo vali, đẩy cửa vào phòng 102. Vẫn như mọi ngày. căn phòng chỉ có ánh đèn màn hình mờ nhạt hắt xuống sàn. Đứng giữa bóng tối, tay quản lí cúi gập người:
- Cậu chủ! E đã về.
Ko 1 tiếng đáp lại, hắn ngẩng đầu và ko hề ngạc nhiên.
- 3 năm rồi, cậu chủ vẫn ko hề thay đổi…. Suốt t/g qua, e đã tìm hiểu dk rất nhiều điều về các hệ thống bảo mật và an ninh quốc gia. Nhưng rốt cuộc e dk lệnh trở về từ phía ông chủ…..
1 khoảng lặng………Tay quản lí nhận ra cậu chủ đang nghe nhạc và…. ngủ, nhưng hắn vẫn tiếp tục cất lời:
- E biết mình ko xứng để quản lí dk cậu chủ. E đã nghe về hệ thống an ninh mới của khu biệt thự. Ko cần e, có lẽ cậu chủ cũng chẳng gặp trở ngại j…….Nhưng lần này trở về, e quyết định sẽ giúp cậu quản lí kẻ dưới và……giành dk quyền thừa kế…..theo như mong muốn của…… bà chủ.
Tay quản lí quay ng, chợt khựng lại.
- Có thể cậu chủ ko muốn nghe, nhưng e vẫn sẽ nhắc lại điều mình luôn nghĩ….. cậu chủ….quả là….thiên tài!!
Quản lí bk ra khỏi phòng 102, cửa phòng vừa đóng lại……..Trên thành cửa sổ lớn, tiếng nhạc vẫn réo rắt vào tai CHấn Phong. Ko phải cậu ko nghe dk những j tay quản lí nói, mà bộ não của cậu đã từ chối tiếp nhận thông tin.
Quản lí của 3 cậu con trai dk Lâm Chấn Đông hết sức cẩn trọng tuyển chọn. Như tay qu