Vệ Khanh hỏi cô cảm thấy không khỏe ở đâu, cô cũng không nói, tay đặt trên thành ghế, cứng người ngồi một chỗ, trong lòng vừa buồn vừa khổ, ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ [52], đứa bé này xuất hiện không đúng lúc! Vừa may Trần Lệ Vân mở cửa bước vào, thấy hắn, mặc dù không vui vẻ gì, nhưng cũng vẫn chào hỏi.
Chu Dạ đứng dậy nói: “Chị dâu, chị đã về, em mệt rồi, đi ngủ trước.” Không phải cô nói dối, cô rất muốn ngủ. Vệ Khanh muốn giữ cô lại, chỉ nghe “rầm” một tiếng, nhốt hắn ở bên ngoài. Từ xưa tới nay Trần Lệ Vân đã không ưa hắn, châm chọc nói: “Chú còn biết mình có vợ à? Có bản lĩnh thì đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt ấy, đến nơi này làm gì chứ?”
Vệ Khanh cười làm lành: “Chị dâu, trước kia em còn trẻ không hiểu chuyện, hiện giờ không phải đã sửa rồi sao? Chuyện lần này thật sự là hiểu lầm, em biết em có sai, nhưng cũng phải cho em một cơ hội sửa chữa chứ? Chị không nể mặt em, cũng phải nể mặt cha mẹ, được không?”
Trần Lệ Vân nghiêm mặt trách cứ: “Vẫn nói năng ngọt xớt như vậy! Thảo nào Chu Dạ không bỏ chú được. Khuya rồi, tôi muốn đi ngủ, chú về trước đi.” Vệ Khanh biết tính chị khó khăn, đành cầu xin: “Chị dâu, chị giúp em, giúp em khuyên nhủ Chu Dạ, cô ấy không vui, em sợ cô ấy làm khổ bản thân…”
Chị tức giận mắng: “Vệ Khanh, chú không tự kiểm điểm lại tác phong của chính mình, lại còn muốn tôi giúp chú? Ở bên ngoài trái ôm phải ấp, về nhà còn muốn có vợ hiền hầu hạ, chú tưởng trên đời này có mộng đẹp thế à? Nếu tôi là Chu Dạ, đừng nói là không để ý tới chú, còn thẳng tay đánh cho chú một trận!” Chị là người nghiêm túc, không quen nhìn mấy chuyện trăng hoa thế này, cho nên không ưa Vệ Khanh.