vừa nghe thấy mấy chữ đó, thân thể loạng choạng, run lẩy bẩy nói ” Ngoại công ??? Chẳng lẽ là tiểu thập nhà ta sinh ra ?? Nói vậy thì tiểu thập nhà ta, chẳng lẽ …. chẳng lẽ ????” Cha ta mắt hổ rưng rưng, bi phẫn kêu lên ” Tiểu thập, cha sẽ giết tên hỗn đản này đền mạng cho ngươi” Nói xong đâm thẳng tới phía Trình Dục Chi.
Ta vội vàng nhảy vào trận chiến, hóa giải thế kiếm của cha ta. Cha ta lại tiếp tục hươ kiếm, vừa hươ vừa kêu to ” Đừng ngăn cản ta, ta phải báo thù cho tiểu thập nhà ta”
Ta liền hất văng kiếm của người ra ” Cha, ta không sao cả, người báo thù cái gì chứ ???”
Người vừa nhìn thấy ta, liền ngây người ra một chút, rồi hỏi : “Tiểu thập ? Ngươi còn sống sao ? Thế đứa nhỏ kia từ đâu ra ? Có phải tên hỗn đản kia ăn vụng ở bên ngoài ????”
Các caca của ta thấy vậy liền kêu lên ầm ĩ : “Hắn dám có lỗi với ngươi sao, đánh chết hắn luôn”
Ta hét lớn một tiếng : ” Ầm ĩ cái gì, đứa nhỏ này là do ta sinh”
“Cái, cái gì ?? Ngươi, ngươi sinh sao ? Có đúng là ngươi sinh không ?” Tất cả mọi người đều ngây dại, tỏ ý không tin được.
Ta khẳng định như đinh đóng cột : ” Đúng là do ta sinh, ta đã nói y thuật của hắn rất giỏi mà”
Cha ta nhìn kỹ cục cưng, cuối cùng gật đầu nói : ” Đúng vậy, giống hệt như tiểu thập hồi nhỏ, đúng là do tiểu Thập sinh ra. Ông trời phù hộ mà. Nữ nhân nhà Mộ Dung chúng ta rốt cuộc có thể sống tới già rồi”
Người ném kiếm bổ nhào vào trước mặt Trình Dục Chi kéo tay hắn, nước mắt giàn giụa đầy vẻ sám hối : ” Con rể ngoan, cha già rồi nên hồ đồ, con không nên trách ta”
Trình Dục Chi mỉm cười nói : “Cha, ngài đừng nói như vậy, ngài giáo huấn ta là lẽ đương nhiên. Cục cưng, mau gọi một tiếng Ngoại công đi”
Cục cưng nhõng nhẽo kêu một tiếng : “Ngoại công”
” Ôi chao, bé ngoan, mau để ngoại công ôm một cái nào” Cha ta nước mắt nước mũi tèm lem ôm chặt lấy cục cưng, lại quay đầu trách cứ các ca ca ta “Em rể các ngươi đi đường mệt nhọc, còn không mau mang ghế ra cho hắn ngồi. Lại đi nấu đồ gì cho hắn tẩm bổ một chút. Tiểu bát, mau chạy ra biệt viện thông báo tin tức này cho nội công với nãi nãi.”
Chỉ chốc lát sau, người nhà ta chạy đến hết, ôm cục cưng vừa khóc vừa cười, thấy Trình Dục Chi thì cảm động đến rơi nước mắt, lúc đó mà có cái bàn thờ Phật ở đó, không khéo bọn họ lập tức rước hắn lên ngồi mất.
Nãi Nãi ta xúc động nhất, kéo tay Cửu ca của ta, chính là đứa bé mà ngày xưa cô cô ta để lại, vừa kéo vừa khóc ” Tiểu Cửu đáng thương, mẹ ngươi, nếu có thể gặp vị thần y giống như em rể ngươi vậy, thì cũng không đến nỗi bỏ lại ngươi sớm quá”
Tam ca ta nắm tay Trình Dục Chi nói đầy cảm kích : “Muội phu à, may mà có ngươi. Rốt cuộc nữ nhân của ta có thể đường đường chính chính trưởng thành rồi.”
Kích động qua đi, người một nhà nhất nhất làm lễ chào hỏi, mặt mũi Trình Dục Chi xám ngắt, bởi vì hắn còn lớn hơn tiểu ca ca của hắn tới chín tuổi. Đáng đời, ai bảo trâu già đòi gặm cỏ non cơ ha ha.
Chương 15 : Vì sao phải đi Tây Dương
Hai ngày sau, cha mẹ chồng ta cũng tới đây, nhìn thấy cục cưng cũng cực kỳ mừng rỡ, mẹ chồng ta không chút than thở, lập tức coi ta như bảo bối, tự tay xuống bếp làm đồ ăn cho ta.
Trình Dục Chi và cha chồng ta cùng nhau thảo luận tình huống của ta, lại xem lại bệnh án lúc trước của nữ nhân nhà Mộ Dung, cuối cùng mới đưa ra kết luận.
Hóa ra, nữ nhân nhà Mộ Dung có thể chất đặc thù, một khi có thai, tất cả chất dinh dưỡng sẽ bị hài tử hấp thu hết. Mà lúc đang mang thai, đương nhiên người nhà chăm sóc cẩn thận, ăn ngon lại ít vận động, đương nhiên thai sẽ lớn quá, thành ra khó sinh ( xin xem lại chương I, Mộ Dung Thiên Thiên lưu lại một hài tử béo tốt) Hơn nữa, trong cơ thể nữ Mộ Dung có một luồng hàn khí ( thảo nào ta sợ lạnh như vậy) sinh xong huyết khí thay đổi trở nên yếu ớt nên không thể chống đỡ được hàn khí xâm nhập, bởi vậy mới tử vong.
Trong lúc ta mang thai, Trình Dục Chi vì muốn ta sinh non, nên vẫn bắt ta vận động, lại không thèm bồi bổ cho ta, như vậy hài tử cũng nhỏ hơn bình thường. Mà lúc đó chúng ta đang tới một địa phương cực nóng, trong đó có loại quả tên gọi là Hỏa Long có nhiệt tính rất mạnh, lúc đó Trình Dục Chi nhắm mắt làm bừa, cái gì cũng tống cho ta ăn, thành ra trong cơ thể ta có một luồng nhiệt khí, có thể chống đỡ được hàn khí. Bởi vậy ta có thể vượt cạn an toàn.
Lúc này mẹ chồng ta đã nấu cơm xong, liền kêu cả nhà vào ăn cơm, ta vừa đến trư