ờng quá nguy hiểm.
-Đừng lo, đứa nào động vào con nhỏ mới gọi là xui xẻo đó.- Nguyên chắt lưỡi.
-Không phải lúc đùa đâu.- Thiên Anh nghiêm giọng.- Tớ đang mượn xe của Hương chạy vòng vòng đi tìm đây. Cậu đang ở đâu? Bắt taxi về trước đi.
-Tớ bắt taxi về nhà Chi trước. Có gì a lô nhé!
-OK. Cứ vậy đi.
Thiên Anh nói rồi cúp máy luôn. Nguyên cũng loạng choạng đứng dậy. Lâu rồi anh không uống nhiều thế này nên bản thân vẫn chưa quen với cảm giác choáng váng do men rượu. Nhưng lúc này, đầu óc anh lại nghĩ tới Hạ Chi, cảm thấy có lỗi vì đã để cô một thân một mình đi về như vậy.
Ngõ vào nhà Chi tối om, chỉ có duy nhất ánh điện leo lét sáng từ trên cột điện cao trước cửa nhà cô và bác hàng xóm. Cả xóm yên tĩnh chìm trong giấc ngủ. Nguyên nhìn ngôi nhà im lìm trong bóng tối, khẽ thở dài, rõ ràng là Hạ Chi chưa về nhà. Nếu không có chuyện bất thường xảy ra thì cô phải về tới đây rồi chứ? Địa chỉ nhà anh cũng cẩn thận ghi vào một tờ giấy rồi để trong va li của cô từ chiều. Anh biết Chi có tính hay quên, trước đây tên của anh cô cũng không nhớ, lúc đầu phải ghi tên anh lên tay để nhắc mình không quên. Nếu nói Nguyên không quan tâm gì đến Hạ Chi là nói dối, chỉ là khi thấy Dung trong lòng một người đàn ông xa lạ khác, anh chẳng còn một chút lý trí nào mà nghĩ đến Chi nữa.
Nguyên ngồi tựa vào cổng nhà Hạ Chi ngủ quên cho tận tới khi có người lay dậy lần nữa. Anh giật mình mở choàng mắt, chỉ thấy bác hàng xóm đang nhìn mình đầy hiếu kì.
-Bác ạ!- Anh đứng bật dậy, hoang mang không biết người phụ nữ hiền lành này sẽ phản ứng thế nào nếu biết anh để Chi đi lạc suốt từ hôm qua tới giờ.
-Cậu làm gì mà ngủ ở đây thế? Cậu không có nhà à?
-Dạ, không ạ!
-A, hình như là cậu thanh niên đưa con Chi về hôm qua mà. Sao cậu không gọi cửa, Chi nó ngủ bên nhà bác.- Bác hàng xóm tươi cười.
-Sao ạ?- Nguyên giật mình đến tỉnh cả ngủ- Chi ngủ bên nhà bác ạ!
-Đúng rồi. Nó lại đánh rơi chìa khóa, cái con bé này là chúa hậu đậu mà.
Mải nói nên bác hàng xóm không nhận ra Nguyên vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu thực sự để lạc mất Hạ Chi, chắc Thiên Anh sẽ giết anh mất.
-Bác phải ra chợ bán hàng sớm đây. Cháu vào trong nhà nghỉ ngơi đi. Có mỗi mình con bé ở nhà thôi.
-Dạ.- Nguyên đứng dậy rồi đi theo người hàng xóm của Hạ Chi vào nhà.
Căn nhà của bác hàng xóm nhỏ và đơn sơ hơn cả nhà của hai anh em Chi. Chỉ có độc một cái bàn, mấy cái ghế bằng nhựa. Bên trên có mấy cái chén còn nguyên vệt vàng ố của nước chè. Một cái xe đạp mini cũ. Cửa phòng ngủ phía trong là một cái ri đô cũ. Trên tường có một cái khung ảnh lớn, trong lồng chi chít những tấm ảnh nhỏ, rõ ràng là được chụp từ rất lâu rồi.
-Cơm bác nấu rồi đấy. Cháu đợi Chi dậy rồi hai anh em ăn nhé! Mà cháu tên gì nhỉ?
-Cháu tên Nguyên bác ạ!
-Cháu là bác sĩ à?
-Dạ không.
-Ồ, bác cứ tưởng cháu là bác sĩ. Tại hôm qua trước khi đi ngủ Chi nó còn nhắc đến anh bác sĩ nào đó. Bác tên là Thủy, bác ở đây có một mình thôi nên coi hai anh em thằng Lâm như con bác vậy. Khổ thân con Chi, bị tai nạn kiểu gì mà không nhớ gì cả. May mà nó còn gặp được người tốt như cháu. Thôi bác đi đây. Có đi đâu thì hai cháu cứ khóa cửa vào, bác còn chìa khóa khác.
-Vâng.
Bác Thủy dắt chiếc xe đạp ra cổng rồi khép cổng lại. Nguyên nhìn bác đi khuất rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho Thiên Anh.
-Cậu về nhà chưa hay vẫn đi tìm đấy?
-Tớ vẫn đang ở ngoài đường.- Thiên Anh đáp lại đầy mệt mỏi- Chắc tớ qua trụ sở công an báo luôn đây.
-Thôi về ngủ đi. Tớ tìm thấy Chi rồi. Cô ấy ngủ lại bên nhà bác hàng xóm, chìa khóa nhà cô ấy đánh rơi mất rồi. Tớ đợi cô ấy dậy rồi cũng về nhà một chút. Chiều có gì cậu qua đây nhé!
-Thế à? May quá! Thế thì chiều tớ sẽ tới. Tớ phải về trả xe cho Hương đi làm nữa. Vậy nhé!
-Ừ.
Nhớ tới lời dặn của bác Thủy, tự nhiên Nguyên thấy đói. Hôm qua vì việc của Dung nên anh chưa ăn tối. Lại thêm mấy cốc rượu nặng ở quán bar khiến giờ anh cảm thấy nôn nao trong người. Anh bèn đi vào bếp.
*
Hạ Chi tỉnh giấc khi cảm thấy bụng mình hơi nặng. Cô mở mắt ra, trong cái tranh tối tranh sáng của căn phòng ngủ nhỏ hẹp, cô cũng không nhìn ra người đang nằm cạnh mình. Đang định gạt cánh tay đó ra, cô đột nhiên thấy lạ. Hơi thở của người bên cạnh khiến cô có cảm giác quen thuộc, cô giật mình quơ tay sang. Khi chạm vào mái tóc ngắn, cô biết cảm giác của mình không sai. Đúng là không phải bác Thủy. Nhưng tại sao Nguyên lại có mặt ở đây? Nhớ lại mọi việc tối qua, cô cảm thấy hơi bực, bèn hất tay của anh ra. Cái hất tay mạnh làm anh tỉnh gi