g giữa tiếng reo hò, những cơn đau đó, những vết bầm tím đó, những giọt mồ hôi đó rõ ràng chỉ để mua vui cho thiên hạ. Nó chua xót thay anh ta, giá trị một con người rẻ mạt thế sao? Hơn nữa, nụ cười cao ngạo ấy có chút gì cay đắng, có chút gì gắng gượng.
- Muốn gì đây?
- Nếu em nói em muốn gì ở anh, anh có đáp ứng không?
- Không.
- Vậy thì đừng hỏi! – Nó thấy anh ta đeo ba lô lên vai, liền đứng dậy chào, ít nhất nó phải là người đi trước – Mai em tới nữa, bye nha!
Anh ta chẳng nói gì, nhưng đã đưa mắt nhìn khi nó vẫy tay. Hôm nay thế là đủ, dần dần gỡ bỏ từng lớp chôn giấu một, nó sẽ tìm được kho báu thôi.
- Sao rồi? Chiều nay có tiến triển gì chứ?
- Tiến cái gì mà tiến? Tao vừa ăn mắng kìa.
- Chẹp! Nên mới nói mày đừng có suốt ngày chơi trò cút bắt với mấy lão vệ sĩ.
- Mày thì không chắc?
Hai con bé thủ thỉ với nhau ngoài ban công. Bữa tiệc nhà An thì chẳng thể nào đối tác lâu năm như bố lại không tới, đồng nghĩa với việc nó cũng phải khoác lên mình dạ phục và giày cao gót. Bất kỳ bữa tiệc nào cũng thế, hai con bé luôn trốn ra ngoài hóng gió. Tựa lưng vào lan can, nhìn vẻ hào nhoáng dưới ánh đèn ngả vàng đã là thói quen của hai đứa. Trong tiếng du dương của giàn nhạc, thỉnh thoảng một hai ánh mắt đưa tình dù đang đứng cạnh bạn đời, vài câu nói dè bỉu xen lẫn trong nụ cười tươi rói, đôi ba câu chuyện nhằm tạo mối quan hệ và cả những cái bắt tay khởi nguồn mối làm ăn, tất cả khiến nó thấy bí bích. Nhiều tiền là tốt? Tại sao không ít người đánh đổi để có được thứ mà nó chỉ muốn trốn chạy?
- Thật biết phô trương thanh thế, nhỉ? – An cười khẽ khi dõi theo điệu Valse.
- Đặc quyền của kẻ có tiền mà!
- Chạy khỏi nó chắc cũng chỉ có điên như tao với mày thôi!
- Nghe nói mày sẽ đính hôn?
- Chắc thế, con ông chủ tập đoàn DC mà, bố tao sẽ chẳng bỏ qua đâu.
- Mày tính sao?
- Không biết - An cười cay đắng – Tính rồi cũng có thực hiện được không?
An xui xẻo hơn con bé nhiều, vì nó quá đẹp, đẹp tới mức chạy kiểu nào cũng không thoát khỏi sự để ý của những tên công tử suốt ngày tiêu tiền và ngắm gái. Ngay khi An qua tuổi 18 đã có một list cầu hôn, và bố mẹ nó cũng chẳng ngần ngại dùng con gái mình làm chìa khóa mở rương tiền, giống như chị nó. Lucky thở dài:
- Vậy mà nhiều người mong được như chúng ta.
- Đổi lại là gì? Trái tim khô héo? Sống không theo ý mình? Bên ngoài 19, bên trong 60?
Chút cay đắng ngân lên trong tiếng cười của hai con bé đang ở độ tuổi đẹp nhất.
- Mày có can đảm vứt bỏ mọi thứ để sống như mày thích không?
- Vứt bỏ cái gì? – An nhìn nó bằng ánh mắt nhiều suy tư – Tao và mày vốn chẳng có gì trong tay để mà vứt bỏ.
- … Ừ, chẳng có gì!
- Nếu tao tìm được tình yêu, thì còn có một cái gì đó để xách váy chạy khỏi đám cưới.
- Chắc là tao may mắn hơn mày.
- Mày có một người mẹ tốt, tao có một người mẹ tham vọng, khác nhau ở chỗ đó. Đừng lãng phí cơ hội mẹ mày để lại đấy!
Ừ, nếu mẹ không bắt bố hứa để nó tự do làm điều mình thích cho tới năm 22 tuổi như ước nguyện cuối cùng thì giờ này nó cũng đã phải đính hôn với một tên công tử bột nào đó giống An rồi.
- … Sẽ cố! Cả phần mày.
- Mà sao không phải cả đời nhỉ? Chỉ 22 tuổi thôi à?
- Bố tao mà! Sẵn sàng mặc cả dù vợ hấp hối.
- Hừ! Cái gia đình mà người khác mơ ước. Chúng ta hạnh phúc nhỉ?
- Ừ, hạnh phúc!
Hai con bé ôm nhau cười. Vậy là một trong hai đứa sắp bước vào con đường bùn vàng trộn lẫn. Đau lắm, nhưng chúng nó thôi khóc từ lâu rồi, vì nước mắt trong cuộc sống tỏa hào quang này là một thứ xa xỉ mà lãng phí, chẳng mang lại được gì, chỉ khiến lòng yếu mềm hơn thôi.
Chương 2:
- Này anh!
Nó lại chìa chai nước thay lời chào, nhưng anh ta vẫn chưa tiếp nhận. Thì thôi, nó uống vậy.
Hôm nay, vẫn là cái vẻ không quan tâm ấy, và nó vẫn bị cuốn theo như một con thiêu thân chỉ biết lao vào lửa.
- Anh bao nhiêu tuổi?
- …
- Bao nhiêu tuổi thế?
- …
- Bao nhiêu tuổi vậy chú?
- 22.
- Anh làm đây lâu chưa?
- …
- Anh làm đây lâu chưa? Anh làm đây lâu chưa? Anh làm đây lâu chưa?
- Mới.
- Mới là bao lâu?
- …
- Mới là bao lâu?
- Gần tháng.
Bất chợt, anh ta bật cười, một nụ cười không hề nửa miệng: