t Hùng chỉ là ... một màn kịch để che mắt mọi người.
Ngay từ đầu đó đã là một sự lừa dối!
Con cũng không phải là người mà ba mẹ đã chọn làm dâu.
Con xin lỗi và cũng chỉ biết xin lỗi vì đã lừa gạt mọi người........................
..............................
................................
Chúc gia đình mình nhiều sức khỏe!
Con luôn yêu mọi người!
Kính thư!
Hạ Phi Khanh.
Tôi kéo valy đi sau khi nhìn lại nơi này một lần nữa.
Nơi mà tôi và hắn đã ở cùng nhau hơn tháng nay,tôi cố nhớ những kỉ niệm nơi này một lần cuối-dù với tôi đó chỉ là những chuỗi ngày đầy nước mắt.
Rời khỏi đây, tất cả sẽ chấm dứt.
- Để anh!- Vĩnh Cường đỡ lấy cái valy từ tay tôi kéo đi.
Lặng lẽ.
Gió chiều lành lạnh.
Tôi khẽ bước từng bước thật chậm theo sau anh.
- Việt Hùng!
Giọng anh thảng thốt làm tôi bỗng chùn bước, ngẩng đầu.
Hắn đứng đó.
Ánh mắt lạnh lùng dừng nơi cái valy của tôi.
-Cô định bỏ đi?
-Thì đã sao?
Tôi cố tỏ thái độ lạnh lùng với hắn.
- 3 tháng!
Hắn chỉ nói ngắn gọn vậy nhưng tôi hiểu hắn muốn nói gì.
Bây giờ còn gì nữa chứ, 3 tháng hay 3 năm thì liệu có thay đổi được gì không?
-Đơn ly hôn để trên bàn, tôi đã ký. Chúc anh hạnh phúc!
...bạn đang đọc truyện tại yeugiaitri.mobi chúc các bạn vui vẻ...
Lướt qua hắn.
Tôi cố bước thật nhanh mà nghe tim mình như ai cắt.
Anh đã lái xe đi một đoạn xa mà tôi bất giác còn quay đầu lại.
Một khoảng không vắng lặng.
Ánh nắng chiều nhạt nhòa dần.
************************************
Mấy ngày sau.
- Em uống đi!
Đưa cho tôi ly sữa nóng, anh ngồi xuống cạnh tôi.
- Em có cần suy nghĩ lại quyết định của mình không?
- Vĩnh Cường! Cám ơn anh . cám ơn anh về tất cả.! em không có gì để suy nghĩ nữa. Em sẽ đi cùng anh. Bây giờ em không yêu anh. Em biết như thế là bất công với anh nhưng em sẽ cố gắng để yêu anh vì tất cả những gì anh đã làm cho em.
Anh nhìn tôi đầy trều mến.
Tôi sẽ cùng anh sang Nhật, nơi xứ sở của tình yêu.
Chúng tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới chỉ có tôi và anh!
CHẠP 31:
"- Con định đi thật sao?"
- Dạ! Con xin lỗi. Con biết con đi thì sẽ làm cho cậu mợ khó xử ..... nhưng con ......
"- Không ! mợ mới là người phải nói lời xin lỗi với con mới đúng. Nếu như ngay từ lúc đầu cậu mợ không ép con thì...."
- Tất cả qua rồi, mợ à! Đừng nhắc làm gì...
"- Phi Khanh!..."
- Hi! thôi mợ đừng suy nghĩ nhiều! Con sang đó rồi sẽ thường xuyên liên lạc về mà.
"- Con không định về nhà rồi mới đi sao?"
- Chắc không mợ à! Con sẽ đi luôn, con xxin lỗi....!
"- Uh không sao! Con nhớ là giữ liên lạc thường xuyên với mợ nha!"
- Dạ!
"- Khi nào con đi?"
- 5 ngày nữa! Con dặt vé rồi mợ ạ. Bay lúc 8h!
"- Uhm! Vậy con nhớ phải chăm sóc tốt cho mình đấy nha!"
-Dạ vâng!
"- Bye con!"
- Dạ bye mợ!
Tắt máy.
Tôi nhìn quanh.
Vắng lặng.
Vĩnh Cường đã đi đâu từ sớm.
Chắc là ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi.
Tôi tệ thật!
Lúc nào cũng làm phiền anh thôi!
Dò dẫm từng bước chân trên đám cỏ non còn đẫm sương đêm.
Cái cảm giác lành lạnh nơi lòng bàn chân làm tôi thích thú.
Cứ thế tôi dạo dọc con đường nhỏ, mân mê những cánh Dã Quỳ mền mại.
Tôi cũng không hiểu vì sao. Nhưng loài hoa này có một sức hút rất đặc biệt với tôi.