nh nhưng thảm thay anh lại ngang nhiên ra ghế ngồi, gì thế nhỉ???Chỉ số ga lăng của anh í bằng không sao???
- Em thừa biết không cần nhìn anh như thế thì mặt em trông cũng ngố lắm rồi mà.Không phải anh không muốn giúp, tại em bảo anh xê ra đấy chứ?
Nó méo xẹo giơ nắm đấm hờ rồi cũng ngoan ngoãn bưng đồ ăn ra:
- Ngon không? – Vi long lanh quan sát nét mặt của anh.
- Ưh, cũng được.
- Chỉ được thôi à?
- Ưh, chỉ thế thôi.
Dù muốn kéo dài cuộc hội thoại nhưng thái độ của anh khiến nó chưng hửng thế nên chẳng hỏi han gì nữa, mặt mũi tối sầm, nó đưa thìa lên miệng...
- A...nóng...- Đưa tay lên ôm miệng, Vi lẩm bẩm nguyền rủa cái tính hậu đậu của mình.
- Khăn của em này...Lúc nào cũng bất cẩn như thế...
Anh đưa khăn giấy cho nó, cố nén một nụ cười đang dần hiện ra nơi đầu môi...
- Kệ em.
- Ưh, thì anh có quan tâm đâu, giờ thì lau đi, lem hết cả rồi...
Không đợi nó đồng ý, anh với tay chăm chú lau vết súp lem trên mặt Vi.
- Lúc ấy sao anh lại bảo em có một điểm đặc biệt không thể không nhận ra?
-...- Bỏ khăn giấy vào thùng rác, anh từ tốn ngẩng đầu lên chăm chú ý muốn Vi tiếp tục...
- Cái lần đầu tiên em gặp anh ấy.Em đã thắc mắc mãi.
Vi không giấu nổi tò mò hỏi thẳng anh...
-...
-...
- Vì lúc ấy anh thấy em khóc, nước mắt khiến em trông không được tự nhiên và em là cô gái duy nhất ở buổi biểu diễn đó không... hò reo tên anh.
-...
- Chính điều ấy đã khiến anh đặc biệt chú ý và chỉ cần quan sát dáng người, đôi mắt hơi đỏ dù đã được trang điểm, chẳng khó khăn gì anh có thể nhận ra...
- Thì ra là vậy...
-...
- Anh không muốn biết lí do sao?
- Nếu muốn thì em sẽ tự nói thôi vì vậy anh không hỏi gì cả.
- Cảm ơn anh.
- ...
- Gì thế ạ???- Vi ngờ ngợ khi anh cứ nhìn chăm chăm vào bát súp của nó.
- Lúc nãy em làm rau cẩn thận chứ Vi?
- Vâng.
- Thế cái gì đang ở trong bát súp của em?
Nhìn xuống hướng mà anh chỉ, nó nhảy dựng lên...
- Á...Sâu...Ọe...ọe...
Thế là không chỉ nó mà mặt anh cũng tái mét, Vi cố sức móc cái thứ chất lỏng nó lỡ ăn vào.Sao nó lại bất cẩn thế hả trời???
- Thôi đừng cố nữa, dù gì em cũng đâu có thể lôi chúng ra được...
- Huhu...
- Em khóc cái gì, có phải thuốc độc đâu.
- Huhu...
- Anh cũng ăn mà, đáng lẽ em phải xin lỗi anh chứ, lại còn khóc...
- Huhu...
Nó tiếp tục điệp khúc khiến anh ngày càng nóng mặt, dịu dàng...
- Thôi nín đi, nước của em này.
-...
- Mà khóc nữa là anh đuổi về bây giờ.
- Em đã tự tay giết chết một sinh linh...Hức...hức...
Trời, anh loạng choạng, hai mắt mở to bất lực nhìn nó.Đúng là bó tay mà! ( tới tác giả cũng bó tay...)
- Đừng khóc nữa,em biết khóc là sẽ không xinh đúng không?
Ngước đôi mắt còn vương nước nhìn anh, nó như bị thôi miên khi thấy anh đề cập tới chủ đề xinh hay không...0
- Em thật đúng là ...đồ ngốc
Không biết vì vẻ mặt của nó lúc ấy trông dễ thương hay vì không kìm nổi lòng mà Minh Anh cúi xuống, đôi môi anh khẽ chạm lên môi nó...Toàn bộ các giác quan trong nó như bị đơ lại hoàn toàn, Vi bất ngờ tròn mắt trong tích tắc rồi cũng nhắm nghiền, hàng mi cong vút rung rung, tim nó đang rộn lên những giai điệu không lời...
Bịch...
Âm thanh lạ khiến cả anh và nó giật nảy mình quay lại và cái nguyên nhân phát ra tiếng động ấy thì chút nữa khiến nó ngất lăn quay: Trang đang ôm miệng cười khúc khích còn người phụ nữ bên cạnh cô bạn của nó thì y như là bị bùa choáng...
- Mẹ...- Minh Anh hoàn toàn bình tĩnh, nhíu mày...
Vi đưa tay lên chắn ngang bờ môi, anh ấy vừa mới gọi người đó là gì cơ???
*******
- Cháu...chào bác...!
Lần ra mắt đầu tiên của nó với mẹ anh tệ hại thế này sao???Ôi trời, toi rồi, Vi đã phạm ngay cái điều tối kị trước mặt người lớn...
- Con và...???- Có vẻ như vẫn còn shock, bác gái nói đứt quãng
- Hì, mẹ trấn tĩnh nào, đây là người yêu của anh con đấy...- Trang vui vẻ xoa dịu không khí.
- Thật sao Minh Anh?
- Vâng – Anh đáp cụt lủn – Mẹ vào mà không nhấn chuông?
- Ta chỉ định khiến con bất ngờ thôi!- Mỉm cười với anh xong gần như ngay lập tức bác ấy quay sang nó...
Vi run lập cập, cúi gằm mặt, chuẩn bị tinh thần nghe sự trách phạt của người lớn, nhưng... mấy thứ ấy xem ra là quá thừa thãi...