>
-Chậc.. Ờ.-Khang với lấy tờ báo ngồi đọc, nó thì hí hoáy chạy vào phòng vệ sinh thay đồ
-Khang đi cùng không?
Cậu im lặng lật trang báo, cứ hiểu là không đi. Nó lật đật chạy ra bàn trang điểm lấy băng đô cài vào tóc
-Gớm! Đi dạo mà cứ như là đi đám cưới vậy!?-Khang chẳng cần nhìn cũng biết, nó dề môi tức lắm mà làm gì được cậu đâu
-Xì… Đám cưới của cậu thì có!!
Khang im lặng chẳng nói gì nữa nhưng bên khóe miệng vẫn còn hằn rõ nụ cười lúc ấy.
Nó mở cửa rồi bước ra ngoài, hít lấy một hơi không khí đầy bụng.Chà.. Không khí buổi sáng có lạnh lạnh nhưng rất trong. Nó kéo cái mũ đằng sau áo khoác lên che cổ xong bước chậm.
-Oa..-Nó ngạc nhiên hạnh phúc, mặt trời vàng giòn chiếu những tia nắng ửng hồng ấm trên bầu trời xanh hơi đục. Gió lạnh thổi qua làm nó khẽ rùng mình rồi ngồi xuống cái ghế đá gần đó ngắm cảnh bình minh.
-Thanh bình quá!-Nó nhủ thầm, cảnh đẹp như thế này.. có lẽ nó sẽ vục xuống ngủ quá..
Mải ngắm nhìn cảnh đẹp ấy mà nó không nhận ra hai mí mắt mình đã gần díp lại, đầu nó gật gù, nó ngáp khẽ rồi nhắm đôi mắt long lanh như sương sớm của mình lại, ngủ.. Nó nghiêng bên phải, dựa vào một bờ vai của ai đó mà cũng chẳng để ý mà tiếp tục ngủ.
-Khò..-Tiếng ngáy nhỏ phát ra làm Kun bật cười nhỏ, cậu vén mái tóc của nó nhìn trìu mến rồi cũng ngáp dài..
BỐP!!!!!!!!
Kun ngã nhào xuống đất, một cú đấm của Khang giáng bất ngờ vào mặt cậu tối sầm. Kun mau đứng dậy lau miệng mỉm cười nhìn cậu thanh niên giận dữ đứng trước mặt
-Thái độ của anh là sao hả? Anh đã làm gì cô ấy rồi!?-Khang giận dữ quát ầm lên, giật mình thấy cô bé ngả người nằm xuống ghế đá chép miệng..rồi ngủ tiếp!
-Tôi làm sao? Cậu chưa cảm ơn cái vụ tôi cứu cô ấy thì thôi..Mà tôi làm gì hay chưa làm gì cũng chẳng liên quan gì tới cậu cả?-Kun nhún vai
BỐP!!!!!!! Thêm một cú đấm tức giận từ Khang, máu nóng trong cậu đang dồn nhanh về não, bộ não chẳng kiềm chế được ít nữa mà chắc sẽ lao vào tay đôi với Kun quá.
-TÔI HỎI CẬU!! ĐÃ LÀM GÌ CÔ ẤY CHƯA?-Khang gằm miệng, đôi mắt tóe lửa nhìn sắc nhọn về phía Kun
-Cậu thấy đấy.. Một cô gái hấp dẫn như cô ấy, tôi khó có thể kềm lòng mình..-Kun nhếch mép, một nụ cười gian tà..
-Gì cơ?-Khang nắm chặt đôi bàn tay mình lại một lần nữa, chắc mẩm sẽ đánh cậu ta nhừ đòn
-Nên về suy nghĩ lại cách cư xử nóng tính của cậu đi.-Kun đút hai tay vào túi bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra. Bên kia, nó cũng đang mở dần đôi mắt quan sát mọi việc.
-Chuyện gì thế? Cậu cãi nhau với ai vậy?-Nó nhíu mắt nhìn bóng người khuất dần cuối con đường
-À không có gì.. Cậu đừng bao giờ ngủ lung tung nữa!!-Khang mở lỏng đôi tay, sắc đỏ trên khuôn mặt cũng dần tan biến. Chỉ cần nghe thấy giọng nói thanh khiết ấy cũng đủ làm một con người không có tim cũng phải khó kềm lòng..
-Ừm.. Mình xin lỗi..-Nó hối lỗi, vẻ mặt cực kì đáng yêu..Khang cảm thấy tim mình đập loạn xạ, cậu ngồi xuống cạnh nó ân cần vuốt mái tóc dài
-Thôi mình về nhé!
-Ừm.-Nó nắm lấy tay cậu, mỉm cười..
Chap 47:
5 giờ chiều..
-Này, tặng cậu!-Khang chìa cho nó một hộp quà to cỡ nhỡ, bao bọc trắng tinh với cái nơ đỏ nổi bật làm nó mừng rỡ giật ngay lấy mà chẳng một câu cảm ơn..!?
-Trong này có gì thế nhỉ?-Nó háo hức mở tung hộp quà, trong ấy là một cái váy ngắn màu trắng phớt chút sắc xanh ngọc thạch nhẹ nhàng, chiếc váy dễ thương có chiếc nơ màu xanh biển nhạt nhẹ đằng sau. Cái cổ áo có một cái khóa dọc xuống eo. Hai tay áo phồng phềnh đáng yêu.
-Đẹp quá à!!-Nó giơ cao cái váy ướm lên người, vừa in.
-Tặng cậu sinh nhật nhé!-Khang nháy mắt, cậu đã phải ngồi vẽ thiết kế chiếc váy này trắng đêm rồi đặt may, chỉ dành riêng cho nó! Cho nó mà thôi!
-Nhất định cậu phải mặc hôm sinh nhật đấy nhé!
-Tớ biết mà!-Nó cười nháy mắt lại với cậu. Khang bật cười cái hành động bắt chước hết sức là vô duyên của nó.
-Woa..!!-Nó ngó lại trong hộp quà, trong ấy còn có một cái kẹp tóc nơ cùng màu xanh vời váy, một cái cột tóc nơ giống vậy,