- Cứ thử yêu đi rồi xem mày còn nói thế được không. Há há há…
Con bé phá lên cười rồi bỏ về.
Ăn cơm, tắm, học, lướt web, nằm trên giường… làm gì thì nó vẫn cứ giữ đúng nhịp độ: cười tủm tỉm và vẫy vẫy chân 5 phút một lần, sờ tới bợt cả môi, và việc duy nhất nó có thể nghĩ là sự ngọt ngào tưởng có thể tung tóe ra ngoài khi môi nó chạm môi Nguyên.
- Ch… chào!
- Ờ… chào! – Nguyên gãi gãi đầu – Hôm qua ngủ ngon chứ?
- À… ừm…
Lucky khẽ liếc Nguyên, đúng lúc Nguyên cũng quay sang nhìn trộm. Cả hai đều giật mình, rồi nó lùi lại, chạy biến đi. Trời ạ, nó lại vừa làm cái gì nữa vậy? Con bé nổi tiếng là ăn gan cọp biến thành thỏ đế từ bao giờ thế? Nó muốn nói chuyện với Nguyên lắm cơ mà, muốn hỏi Nguyên có thích nó không mà lại làm thế, muốn biết cảm giác của Nguyên về nụ hôn đó như thế nào, muốn biết đấy có phải nụ hôn đầu của Nguyên không… thế nhưng, sao đôi chân nó chả nghe lời gì hết? Nửa dưới thì cứ chạy, nửa trên thì gào thét muốn quay lại. Ngồi vào bàn làm việc được một lúc, nó lại nghĩ tới cảnh chiều qua, rồi mặt lại đỏ bừng lên. Không được, không được, đang làm việc mà. Trấn tĩnh! Trấn tĩnh! Trấn tĩnh nào!
- Mày đang làm cái trò gì thế?
An nghệt mặt ra với ánh mắt sợ sệt sự không bình thường của một con bé đang đập bộp bộp đầu mình vào tường. Lucky vẫn đập liên tục vào tường:
- Tĩnh tâm! Tĩnh tâm! Tao đang tĩnh tâm.
- … Hôm khác tao tới sau.
An lùi dần rồi định chuồn thì bị nó tóm lại:
- Tới rồi thì vào đi.
- … Vâng… vâng… tránh xa em ra đã.
An rít một hơi trà, rồi thở dài:
- Mày có thể bỏ cái bộ mặt đó đi được không? Tởm quá!
- Ế… tao đang vui nên chả chấp mày đâu.
- Sao cũng được. Không phải tao tới đây góp vui đâu. Mày cứ thế này chẳng tốt chút nào.
- Ừ, rồi sao?
- … Thế còn con bé ở bệnh viện thì sao? Mày đừng vội sung sướng quá mà quên mất hiện thực.
“Rầm!”, có tiếng rơi vang vọng trong đầu nó thì phải. À, là nó, là con bé đang đuổi theo những đám mây thì bị An giật dây, rơi tọt xuống mặt đất. Sao nó có thể quên được cái thực trạng phũ phàng mà nó từng dằn vặt chứ? Lucky thôi không cười nữa, mặt nó sầm lại, cúi gằm xuống hai ngón cái đang bấm vào nhau.
- Có thể tao quá đáng khi nói điều này, nhưng mày đừng hi vọng để rồi thất vọng. Người thứ ba thì không bao giờ được chúc phúc đâu.
- … Tao biết, nhưng…
- Đừng nhưng nhị! Kể cả nếu Nguyên có yêu mày đi chăng nữa, liệu mày có vui vẻ được khi cướp hạnh phúc của người khác không?
- … Tao… không… - Lucky rơm rớm nước mắt.
- Nói thế chắc mày đủ hiểu. Hãy suy nghĩ những gì tao nói, rồi cố gắng kiềm chế tình cảm lại đi. Tao về đây.
Nó biết chứ, nó biết là không nên cướp hạnh phúc của người khác, nhất là một cô gái như thế. Cô bé đó chỉ tầm tuổi nó, nhưng phải ngồi xe lăn và sống trong mùi thuốc sát trùng, còn nó thì chạy tung tăng và hôn bạn trai của cô ấy. Nó không nên hạnh phúc như thế, không nên chút nào. Con bé luôn chọn điều mình muốn, nhưng lần này, điều nên làm lại khiến nó suy nghĩ nhiều hơn. Vì nó từng đau khi phát hiện Nguyên có bạn gái, nên nó biết bị niềm tin phản bội là như thế nào, cảm giác đó đau lắm, cả trái tim, cả tinh thần dường như không còn chút sức lực. Nó có thể đặt cảm giác đó vào vai một cô gái đang phải đấu tranh với nỗi đau thể xác như vậy sao? Lucky òa khóc, vì nhận ra hình như nó không chọn điều nó muốn nữa.
Nó khóa cửa văn phòng, cố tình về thật muộn để không gặp Nguyên. Trời tối rồi, chắc Nguyên đã tới bệnh viện, con bé lò dò về. Tới giữa sân thì nó sững lại, Nguyên đang dựa lưng vào cổng. Không tới bệnh viện à? Có phải chờ nó không? Trước khi kịp suy đoán câu trả lời thì nó đã chạy ra phía sau, trèo tường mà về rồi. Một chiếc gai ở dây leo kéo rách váy, khiến con bé giật mình ngã xuống bụi rậm ở chân tường. Cuối cùng, nó phải gọi người tới đón vì không thể về với đầu gối chảy máu, chiếc váy rách tới tận cạp và tóc tai dính đầy lá.
Có nụ hôn đầu hôm qua, và giờ nó thảm hại thế này đây.
Sau ngày hôm đó, nó liên tục tránh mặt Nguyên. Cứ nhìn thấy đối tượng từ xa là nó chạy vèo đi nấp. Nó không dám đối diện Nguyên, mà đúng hơn là nó không dám đối diện chính bản thân m