>
"Không thử xem, làm sao có thể biết mình có cơ hội hay không?" Hà Tâm Tĩnh hừ lạnh một tiếng "Nếu cô không thương anh ấy, hãy nhanh chóng rời khỏi anh ấy đi!"
"Ai nói tôi không thương......" Lâm Gia Gia dừng lại, nhận thấy được mình đang nói cái gì.
Cô...... Yêu Trình Dư Chân?
Đột nhiên, giống như bí mật nhỏ nhắn của cô bị phơi bày trước mọi người, trong khoảng thời gian ngắn cô không thể phản ứng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi đỏ lên.
"Ha." Hà Tâm Tĩnh cảm thấy buồn cười, trào phúng nói: "Cô ngay cả hào phóng nói với anh ấy, 'Em yêu anh' đều làm không được, còn dám ở trước mặt của tôi lớn tiếng nói yêu anh ấy sao?"
Lâm Gia Gia quật cường nhìn cô ta, lạnh lùng hừ nhẹ "Có ai quy định khi yêu nhất định phải đem lời nói dán ở ngoài miệng sao?"
"Cô yêu ai là tự do của cô, đương nhiên, tôi yêu Dư Chân cũng là tự do của tôi, con bé đáng chết như cô có tư cách gì nói tình yêu của tôi đối với anh mà nói là dư thừa?" Hà Tâm Tĩnh bất mãn kháng nghị.
"Nỗ lực yêu không chiếm được đáp lại chính là dư thừa." Lâm Gia Gia nhìn thẳng hai mắt của cô ta, ép mình tâm bình khí hòa mở miệng "Mà tình yêu của cô chẳng những lãng phí ở trên người của anh ấy, vô hình trung còn gia tăng gánh nặng cho anh ấy, chẳng lẽ cô không hiểu được sao?"
Tôi làm sao có thể không rõ, chỉ là ép bản thân không đối mặt với sự thật! Tận đáy lòng Hà Tâm Tĩnh hô to.
Con người chính là kỳ diệu như vậy, dễ dàng được đến đều cảm thấy rất bình thường, liều mạng theo đuổi mới có thể cảm thấy thực trân quý.
Nhiều năm qua như vậy, cô ta cũng từng mượn nam nhân khác để quên Trình Dư Chân, nhưng thỉnh thoảng khi nghĩ đến mình đã trả giá không biết bao nhiêu, lại hoàn toàn không được đáp trả, không cam lòng lại tiếp tục truy đuổi, vì thế cô ta điên cuồng tìm hiểu tin tức có liên quan đến anh, mỗi một lần đều nói với bản thân, chỉ gặp mặt anh lần này nữa thôi.... Loại bệnh này giống như tuần hoàn ác tính, như là hít thuốc phiện đến nghiện làm cho cô ta không thể tự kềm chế mình bị trầm luân.
Khắp thiên hạ chỉ có một Trình Dư Chân, cho nên cô ta làm sao cũng không thể ngăn cản bản thân, chỉ muốn chiếm anh thuộc về mình.
Mà cô ta thầm muốn có được anh một lần, có khó khăn như vậy sao?
"Nếu cô nguyện ý tự động rút lui, như vậy đối với ai cũng không bị áp lực." Hà Tâm Tĩnh nhìn cô, kiêu ngạo nâng cằm lên.
Hai hàng lông mày Lâm Gia Gia cau nhanh, giống như ngồi trước mặt cô là người ngoài hành tinh nghe không hiểu tiếng nói của người Địa Cầu, giữa hai người như có một dãy ngân hà, không thể cùng xuất hiện.
"Tình yêu không phải nói cho là có thể cho." Cô vừa nói vừa thu thập mọi thứ trên bàn.
Bên ngoài mưa vẫn to như cũ, nhưng cô không muốn ở lại nói chuyện vô nghĩa với Hà Tâm Tĩnh.
"Chính bởi vì cô không chịu rút lui, tôi mới muốn cướp từ trong tay của cô."
"Lúc này, mặc kệ cô dùng mưu kế hoặc là thủ đoạn gì, tôi cũng sẽ luôn luôn bám chặt lấy anh ấy không rời." Vẻ mặt Lâm Gia Gia kiên định nói.
Cô đã sớm quyết định ở lại nghênh chiến, không hề chạy trốn, dù sao Đông Phương trấn là địa bàn của cô, không thể giống như trước kia, làm con rùa đen rút đầu như vậy.
Tĩnh Tâm cũng đồng dạng biểu lộ ra không chút nào sợ hãi, đón nhận ánh mắt của cô.
Các cô đều hiểu được, trừ phi đối phương hoàn toàn biến mất, bằng không chiến tranh nữ nhân vẫn sẽ hừng hực khí thế đánh tiếp như cũ.....
Muốn cô rút lui?
Năm năm trước cô đã từng rút lui, nhưng bọn họ cũng không có cùng một chỗ, mà sau này Hà Tâm Tĩnh cũng sẽ không cùng anh có kết quả gì.
Lúc này Lâm Gia Gia mới chính thức tin tưởng, năm đó Trình Dư Chân cũng không có ruồng bỏ tình yêu của cô, là cô tự ti lại nhát gan, tự buông tha cho tất cả mọi chuyện
Nếu năm năm trước cô càng kiên trì thêm, tích cực thêm, có phải cùng Trình Dư Chân sẽ không cần phải cách biệt năm năm hay không?
Lâm Gia Gia rời khỏi quán cà phê, đi dưới cơn mưa to giàn giụa, trên đường không một bóng người, không ngừng hồi tưởng đối thoại mới vừa rồi.
Người ruồng bỏ tình yêu không phải Trình Dư Chân, mà là cô!
Cô đã bỏ lỡ thời gian năm năm cùng anh yêu nhau, đơn giản bởi vì một cái hiểu lầm không đáng có.
Năm năm sau, cô lại vẫn mạnh miệng, công bố mình không thương anh......
Đã đính hôn, lại còn nhiều lý do đều chính là che giấu hoảng hốt lấy cớ, trái tim của cô sớm đã bất tri bất giác trầm luân.