cũng…
-Vậy thì tỏ tình với nó đi.- Thiên Anh khích lệ.
-Thôi, có lẽ cứ để em một mình thích anh ấy cũng được.
-Hạ Chi xông xáo hằng ngày mà không ngờ lại nhát gan trong tình cảm thế à?
-Kệ em. Anh nhớ nhé! Về Cát Bà phải cho em theo đấy. Em sẽ làm việc chăm chỉ để trả tiền anh đã nuôi em.
-Ghê quá nhỉ? Em còn tính toán cả chuyện đó với anh hả?
-Em biết anh đâu có dư dả gì. Anh toàn khám bệnh miễn phí, lại còn phải trả tiền thuê phòng khám, thuê nhân viên nữa, em nhất định sẽ phụ giúp anh.
-Ha ha. Em làm anh cảm động chết mất.- Thiên Anh phá ra cười- Em suốt ngày lõng nhõng theo đuôi anh như thế, người ta toàn bảo em là vợ của anh đấy.
-Xì, sao em chưa nghe thấy ai nói thế nhỉ?- Chi bĩu môi.
-Anh em trên trạm kiểm lâm đều bảo thế mà.
-Tại bác sĩ tốt bụng thế mà mãi không chịu lấy vợ.
-Đâu có ai lấy anh đâu. Hay là…- Thiên Anh cười gian rồi khoác lấy vai cô, thì thầm- Hay là em về làm vợ anh nhé!
Hạ Chi còn chưa kịp trả lời thì đã nghe có tiếng húng hắng nhắc nhở phía sau. Thiên Anh dường như đã biết từ trước, chỉ có Hạ Chi giật nảy mình, vội vàng thoát khỏi cánh tay đang khoác lên vai mình của Thiên Anh.
-Người đẹp ngủ ban ngày đã dậy rồi này.- Thiên Anh cười cười.
-Cậu đến mà không gọi tớ dậy để tớ về nhà làm một giấc. Ngủ ở đây giường vừa cứng vừa lắm muỗi.- Nguyên cằn nhằn.
-Người ta thương cậu mới không đánh thức cậu, còn lèm bèm nữa…- Thiên Anh liếc nhìn Hạ Chi, ý nói “người ta” ở đây là cô chứ không phải là anh.
-Thế thôi cậu ở đây nhé! Tớ đi ăn rồi về nhà ngủ đây.
-Đưa Hạ Chi đi ăn cùng đi, cô ấy cũng đã ăn gì đâu. Tớ gọi người đến phá khóa cổng và nhà cô ấy.
Nguyên đưa mắt nhìn Hạ Chi rồi gật đầu cứng ngắc đầy vẻ bất đắc dĩ. Thiên Anh nhìn hai người đi xa dần ra đầu ngõ, miệng hé nở một nụ cười thật tươi. “Hai đứa này đều bướng y như nhau…”
*
Ngồi trong quán ăn, Hạ Chi ngồi với một cảm giác hoàn toàn không được tự nhiên. Khi tình cảm ở trong lòng cô chưa bộc bạch ra, mới chỉ ngờ ngợ và mơ hồ, thì cô còn dám đối diện cùng Nguyên. Nhưng Thiên Anh vừa đặt một cục gạch to đùng vào đầu cô để đánh dấu rằng cô đã thích Nguyên thật, thì cô lại thấy khó có thể đối mặt tự nhiên với anh. Nên thấy Hạ Chi nhấp nha nhấp nhổm trên ghế, Nguyên không nhịn được cau mày hỏi:
-Sao thế? Đi ăn với anh làm em khó chịu à?
-Tại người ta đợi anh nên đói như có kiến bò trong bụng.
-Kiến bò trong bụng thì dạ dày nó ngọ nguậy, chứ mắc gì cả người em cứ nhấp nha nhấp nhổm như con sâu thế?- Nguyên nhướn mày bắt bẻ.
-Cái này gọi là phản ứng dây chuyền. Một bộ vị trên cơ thể có phản ứng kéo theo các bộ phận khác cũng có phản ứng tương tự.
Nguyên trừng mắt trước vẻ chống chế của Hạ Chi.
- Nhìn cái gì mà nhìn chứ? Không đúng à?- Hạ Chi trừng mắt nhìn lại.
-Em là đồ bướng bỉnh.
-Em bướng bỉnh thành tính rồi. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời, anh quên rồi sao? Cũng như anh, đào hoa thành tính mà.- Miệng vừa nhai ngồm ngoàm cô vừa bật lại Nguyên.
Nguyên chẳng buồn đôi co với cô nữa. Nhưng lát sau, sực nhớ ra, anh nói tiếp:
-Chuyện đêm qua, em cứ coi như chưa thấy gì nhé! Cũng đừng kể với ai, kể cả Thiên Anh.
-Ý, nhưng em lỡ kể với bác sĩ rồi.- Hạ Chi thật thà thừa nhận.
Thấy anh nhìn mình, cô rụt cổ chống chế:
-Tại bác sĩ cứ gặng hỏi em nguyên nhân mà.
Nguyên lặng im. Một lát sau anh chợt thở dài:
-Thôi, cũng không sao. Đằng nào Thiên Anh nó cũng biết.
-Nhưng đó là chị dâu anh mà.
Hạ Chi nói nhanh tới mức nói xong rồi cô mới giật mình bụm miệng lại. Cô quên khi nãy Thiên Anh đã thì thầm nhắc nhở mình không được nói ra chuyện này trước mặt Nguyên.
Nguyên trừng mắt nhìn cô, nhưng là giận dữ. Anh giận dữ thực sự. Anh đứng dậy, lạnh lùng buông một câu:
-Em nhiều chuyện quá! Ăn xong rồi tự đi về đi. Anh về trước.
Nguyên bỏ đi rồi, Hạ Chi ngơ ngác nhìn theo anh. Bất giác, một giọt nước mắt lăn xuống má cô. Cô gạt nó đi, tự nhủ: “Thôi đi mà, ai bảo nhanh nhảu. Tại mình hết. Tại mình làm anh ấy giận… Nhưng đúng là… đúng là anh ấy thích chị dâu của anh ấy thật.”
*
Nguyên trở về nhà thì Dung đã đưa con từ ông bà ngoại về. Có lẽ cô vẫn còn chưa an tâm về chuyện bị anh bắt gặp nên về sớm hơn dự định. Thấy Nguyên về nhưng lại hoàn toàn không có chút biểu hiện gì là còn nhớ chuyện hôm qua nên cô mới có một chút yên lòng.
-Hôm qua em không về nhà sao?- Dung hỏi han, cố gắng làm hòa với anh.
-Chuyện đó em cũng phải báo với chị sao?- Nguyên bước lên cầu thang nhưng vẫn quay lại hỏi.