c, có lúc nào rảnh để nói chuyện phiếm với anh ấy đâu?
- Anh đang nói cái gì thế?
Hữu Quân nhếch môi cười nhạt:
- Diễn kịch làm gì nữa? Tôi chẳng phải đã nói với cô là giữ kín chuyện đó hay sao?
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng thì Phong Lan cũng đã hiểu ra vấn đề, cô liền nói:
- Em đâu có nói. Em có rảnh đâu mà nói mấy chuyện đó!
Thốt nhiên, người khó hiểu lại là Hữu Quân. Nếu như Phong Lan không nói thì ai nói? Trước khi tới đó, anh cũng đã chuẩn bị rất kỹ, tuyệt đối sẽ không có một tay phóng viên nào nhận ra. Vậy tại sao Thiên Hoàng lại biết được?
Khoan, phóng viên?
Kim Ngân!
Cái tên này xẹt qua đầu anh như một mũi tên. Hữu Quân nhếch môi cười nhạt, không ngờ lại là cô ta. Anh đúng là đã đánh giá quá thấp Kim Ngân rồi.
Mà từ bao giờ, Kim Ngân lại quen biết với Thiên Hoàng thế? Theo như Hữu Quân biết thì từ trước tới nay, Thiên Hoàng rất ít khi gặp mặt với các phóng viên quèn như Kim Ngân. Nếu không có lời của tổng biên tập hay phụ trách chuyên mục tờ báo đó thì rất khó gặp mặt được Thiên Hoàng.
Xem ra cái cô nhà báo đó đúng là không tầm thường một chút nào. Hữu Quân nghĩ. Sau này mà gặp cô ta, nên tránh đi thì hơn.
.
.
.
Buổi chiều, Thiên Hoàng rời công ty và đến tòa soạn báo Ngôi Sao Mai.
Từ AP nếu không kể thời gian tắc đường thì chỉ mất mười phút là tới được Ngôi Sao Mai.
Chiếc BMW X6 vừa đỗ trước sảnh của tòa soạn, thì cửa bên kia đã có người mở ra. Người đó không ai khác chính là Kim Ngân. Chỉ có điều, nhìn cô hôm nay hơi lạ! Phân nửa khuôn mặt bịt khẩu trang kín mít, phần còn lại thì đã bị chiếc kính râm to che đi mất. Nhìn vào chẳng nhận ra cô là ai nữa. Ngay chính Thiên Hoàng khi trông thấy cô còn phát hoảng. Nếu không phải vì bộ quần áo và túi xách của Kim Ngân, thì anh đã đuổi cô ra khỏi xe lâu rồi.
- Em làm cái gì mà bịt như Ninja thế?
Kim Ngân tháo từ kính râm cho tới khẩu trang xuống. Sau đó mới quay sang trả lời Thiên Hoàng:
- Nếu anh không phải người đứng đầu AP thì tôi đã chẳng khổ sở như thế này.
Thiên Hoàng bật cười, anh quay đầu xe rồi nói:
- Em định cứ thế này mà vào siêu thị sao?
Kim Ngân không nhìn anh đáp:
- Tôi không định vào siêu thị. Chúng ta tới chỗ Hoàng Mai luôn đi. Có gì cứ bảo bác sĩ Đường đi mua được rồi.
Thiên Hoàng không nói gì, đôi mắt dần trở lên lạnh lẽo. Chính xác là Kim Ngân làm anh thấy lạnh lẽo.
- Đi với anh chán thế cơ à?
Kim Ngân mệt mỏi thở dài. Cô đang tự hỏi là 33 tuổi rồi sao anh ta vẫn như trẻ con thế nhỉ? Mấy câu hỏi như trong phim thế này mà cũng đem ra hỏi được. Chẳng lẽ IQ của anh không đủ để giải thích cho anh hay sao?
- Anh Hoàng, anh phải biết nghề của tôi là gì rồi đấy. Cho nên tôi hiểu được tầm quan trọng của vấn đề này. Cái vấn đề mà tôi muốn nói đến ở đây chính là việc anh “đích thân” tới công ty đón tôi. Tôi không muốn sáng mai lại thấy mình chễm chệ trên trang nhất báo. Rồi sau đó sẽ là cái bia để người ta chĩa vào bàn tán đâu – Kim Ngân cố tình nhấn mạnh từ “đích thân” một cách đầy mỉa mai.
Hóa ra là cô ấy sợ phiền phức! Thiên Hoàng anh tất nhiên là cũng có nghĩ đến vấn đề này, nhưng cô ấy hình như không chỉ sợ phiền phức thôi đâu. Còn nhớ lần đầu tiên gặp, cô quỳ xuống dưới chân anh khóc lóc cầu xin tha thứ. Lúc đó anh có nghe thoáng qua một cái tên Vĩnh Khanh nào đó. Phải chăng đây là người đàn ông mà cô ấy yêu? Có thể như thế lắm chứ! Nếu vậy thì...anh chỉ là người đến sau mà thôi.
- Em có người yêu rồi à?
Chỉ cần cô nói ừ, anh lập tức sẽ không quan tâm tới cô. Từ nay, hai người coi như không quen biết.
- Tôi mà có người yêu thì đã chẳng trèo lên xe anh làm gì!
Kim Ngân bực bội đáp. Tại sao hôm nay anh ta lại lắm lời thế nhỉ? Toàn hỏi mấy cái không đâu. Cô thực sự không muốn đi cùng Thiên Hoàng một chút nào. Bởi một lý do rất đơn giản là anh ta quá giống Vĩnh Khanh. Cô đã nói ngay từ đầu rồi, cô sợ khi phải ở bên anh ta. Sợ khi phải nhìn vào đôi mắt lạnh lùng kia. Sợ nghe giọng nói khàn khàn quen thuộc đã in hằn vào trong tâm trí cô. Sợ...cô sợ rất nhiều.
Nếu như thời gian có quay lại được, thì điều cô muốn làm đầu tiên chính là chạy thật xa. Chạy thật xa những con người trong ký ức. Bởi chỉ có tránh xa họ, thì số phận mới thay đổi được. Còn nếu cứ ở bên họ, thì lý trí của cô cũng sẽ bị đánh gục thôi.
Con người ta cứ muốn quay lại thời gian. Quay lại để làm gì? Để thay đổi những điều đã qua. Nhưng họ có bao giờ nghĩ