m bát miến, rồi lại sang nhà mấy cô chú hàng xóm chơi. Tết nên đến nhà ai cũng bị mời rượu nhưng vì chiều uống cũng khá nhiều nên tôi từ chối. 10h về đi ngủ. Mai tôi lại được gặp chị, mong chị quá. nhớ chị nhiều lắm.
Mồng 2 tết, rét căm căm trời lất phất mưa tôi lại dậy sớm làm cơm cúng tổ tiên. Cu Th cũng dậy phụ tôi. Cúng xong, 2 anh em đang bày biện hoa quả, bánh kẹo để tiếp khách thì chị gọi về. Giọng chị buồn bã.
- Chồng à?
- Ừ, mưa thế này hay là thôi vợ đừng về nhà anh nữa.
- Em… em lấy xe ra định về nhà chồng thì mẹ nói đi đâu thì đi nhưng 11h phải có mặt ở nhà?
- Có việc gì à vợ?
- Em nói em lên nhà Hương chơi chắc tối mới về thì mẹ không cho em đi. Cả anh M cũng không cho em đi. Anh M và mẹ bảo để hôm khác thì lên nhà Hương chơi.
- Thế nay nhà vợ có việc gì à?
- Chẳng biết chồng ạ. Hình như bạn anh M mới đi xuất khẩu lao động ở Hàn Quốc về… hình như trưa nay đến chúc tết. Chẳng biết sao mẹ và anh M cứ bắt em phải ở nhà. Hình như…– giọng chị buồn buồn.
- Ừ… thôi, vợ ở nhà đi, hôm khác về nhà anh cũng được. Nay cũng mưa mà lạnh lắm.
- Nhưng mà…phù… - Chị thở dài.
- Chồng đừng đi đâu nhé, nếu về được em sẽ gọi cho chồng trước. về được em sẽ về.
- Ừm, nay anh ở nhà cả ngày. – Tôi nói để chị yên tâm.
Tôi cúp máy mà lòng buồn rười rượi. Lại xem mặt, lại vun vén… sao mọi người không để chị tự quyết định hạnh phúc cuộc đời chị, chị đã đủ chín chắn để biết được điều gì đúng điều gì sai, đâu là thật đâu là giả. Sao mọi người cứ muốn áp đặt suy nghĩ của họ lên cuộc đời chị. Nhớ chị quá, thương chị nhiều lắm. Đầu năm người ta vui vẻ, người ta được tự do vui chơi, còn chị….còn tôi…. Lên phòng tôi nằm đợi điện thoại của chị.
10h, rồi 11h cũng không thấy chị gọi. Muốn gọi cho chị lắm nhưng sợ gọi rồi chị lại suy nghĩ, chị lại lo lắng. Tôi biết chị luôn lo tôi buồn, chị luôn sợ tôi chán nản. Xuống nhà đi ra lại đi vào, mấy lần định gọi cho chị rồi lại thôi. Phù… đang suy nghĩ thì tiếng điện thoại vang lên.
- Anh à. – Chị sụt sịt.
- Sao thế vợ?
- Chồng có bận gì không?
- Có chuyện gì thế vợ?
- Anh có phải đi đâu không?
- Nhưng có chuyện gì.
- Bạn anh M đi Hàn Quốc về đến chơi…Ông ấy vừa về rồi.
- Nhưng có chuyện gì không?
- Mẹ và anh M muốn em nhận lời yêu ông này. Ư..ư…ư. Em cãi anh M và mẹ nên mẹ và anh ấy mắng em. Nói em ngu, nói em… ư …ư..ư.
- Thế bây giờ em đang ở đâu?
- Em vẫn đang ở nhà. Nhưng nhìn thấy mẹ và anh M em sợ lắm..hu..hu..hu. Em vừa xin bố cho lên nhà Hương chơi. Bố đồng ý rồi. nhưng giờ về nhà chồng… gặp bố mẹ chồng em… em ngại lắm. Anh… anh lên Hà Đông được không?
- Nhưng lên Hà Đông gặp nhau ở đâu bây giờ?
- Em lên xóm trọ, em vào phòng anh chờ anh nhé.
- Nhưng mồng 2 liệu cô V có mở cổng không?
- Chồng cứ lên đi, nếu không vào được phòng thì em chờ chồng ở đầu đường vào nhà cô V nhé.
- Ừ, vậy cũng được, anh gọi Th về trông nhà rồi anh đi luôn. À.. vợ đi chậm thôi nhé. Mặc ấm vào.
- Vâng ạ. – Chị vẫn sụt sịt.
Cúp máy tôi ra sân đình gọi Th về trông nhà, dặn Th nếu bố mẹ về thì nói tôi lấy xe đi chơi cùng hội bạn cấp III chắc tối muộn mới về. Khoác áo, xỏ giầy tôi đi thẳng lên xóm trọ. Mồng 2 tết trời rét căm căm, lất phất mưa bay hứa hẹn một năm không mấy suôn sẻ cho chuyện của tôi và chị.
Mặc cho mưa xối vào mặt và tay thì tê cóng vì lạnh tôi vẫn cố đi thật nhanh để lên gặp chị. Tôi không muốn chị phải một mình chờ đợi tôi một phút giây nào cả. Tôi hiểu lúc này chị chỉ có tôi là chỗ dựa, với chị tôi là niềm vui, là mục đích và động lực để chị vượt qua mọi lời nhiếc móc của những người trong gia đình chị. Nghĩ đến những gì chị đang phải chịu đựng tôi xót xa lắm, tôi hiểu chị đang rất buồn. Giờ này có lẽ chị cũng đang trên đường đi, thương chị nhiều lắm...thân gái dặm trường. Nghĩ đến chị lầm lũi một mình vượt 30km giữa trời mưa kèm cái lạnh thấu xương chỉ để được gặp tôi mà lòng tôi thắt lại. Có phải tôi đã làm khổ chị?
Mất 45 phút tôi đến đầu đường rẽ vào nhà cô V chủ nhà. Hai bên đường nhà nào cũng đóng kín cửa để tránh rét. Trong ngõ, bên hiên một ngôi nhà ven đường chị vẫn đang ngồi trên xe gục đầu lên mặt đồng hồ xe, vậy là cô V chưa mở cổng xóm trọ, có lẽ chị ngồi đó trú mưa và chờ tôi. Nhìn thấy chị cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng trào lên trong tôi. Dựng xe sát với xe chị, tôi nói:
- Em lên lâu chưa?
- Em vừa lên.
Ánh mắt buồn bã và vẫn còn ướt vì những giọt nước mưa hoặc cũng có thể là vì những gi