Long
Lại một lần nữa Mai Mai làm anh giật mình ngạc nhiên.
-Em….em vừa gọi tên anh ?-Tử Long lắp bắp, giọng run run
Mai Mai bây giờ mới sực nhớ câu nói của mình.. Tiếng gọi tên anh, cáitiếng gọi tha thiết, tiếng gọi mà cô ước mơ được cất lên suốt 6 năm qua vừa vang lên
Nhưng nó vang lên thật là không đúng lúc. Liệu Tử Long có tin lời cô nói rằng cô và anh đã từng yêu nhaukhông? Mà dù có tin đi nữa thì liệu anh có đử can đảm rời bỏ người yêumới đến bên cô lần nữa? Nghĩ thế nên cô không nói , cô sẽ để anh tự nhớ, tự lựa chọn
Mai Mai cắn chặt môi quay đi chỗ khác để khỏ phải đối diện với Tử Long. Nhưng Tử Long nhất định không tha. Anh tiến đến gần nắm chặt lấy vai cô
-Em vừa gọi tên anh phải không? Chúng ta quen nhau từ trước phải không? Em………
-Không-Mai mai cắt ngang câu nói của Tử Long. Cô trả lời rất dứt khoát
-Vậy thì tại sao em biết tên anh?
-Trên báo-Cô cố tìm một lí do- Trên báo nói “thiếu gia tập đoàn Risupi trở về Việt Nam” và trên đó có ảnh của anh
Tử Long buông lỏng cô ra. Anh hụt hẫng trước câu trả lời của cô. Tử Long lùi về phía ghế sofa và nằm soài ra đó mệt mỏi. Rõ ràng là cô nói dối. Việc trở về Việt Nam của anh còn chưa lên báo. Thông tin này được giữ kín bởi anh không muốn nhiều người bàn tán qua lại
Anh đang làm mật thám tìm hiểu vụlàm ăn phi pháp của ông anh họ -người giữ chức tổng giám đốc tập đoàn Risupi tại Việt Nam. Anh ta được bố Tử Long tin tưởng là vậy mà lại làm chuyện mờ ám sau lưng hòng chiếm đoạt cả tập đoàn
Mai Mai lại biết chuyện đó. Thật quá vô lí. Rõ ràng chuyện này còn có uẩn khúc. Nhưng Tử Long đành cô giấu sự tò mò của mình. Anh sẽ tự tìm hiểu mà không cần hỏi cô. Anh không muốn động chạm đến thứ cô không muốn nói. Có thể là một nỗi đau, một sự ám ảnh nào đó. Anh không thích dồn cô vào chân tường-đó là phép lịch sự tối thiểu.
Thấy Tử Long không nói gì nữa, Mai Mai thở phào nhẹ nhõm. Cô không ngờ chuyện bịa đặt ấy lại đúng lại khiến anh ấy tin bởi cô có bao giờ đọc báo đâu.. Thật là may mắn cho cô!.K e n h t r u y e n . p r o
Bây giờ cô mới nhớ đến là mình đang mặc một cái áo lạ. Cô liền hỏi, nói lí nhí vì xấu hổ
-Cái này là?........... – Mai Mai vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc sơ mi mình đang mang trên người
-À, cái đó là của anh còn cái áo của em anh vứt rồi. Nó bị rách do lúc vậtlộn với thằng nhóc kia. Em mặc cái này đi-Nói rồi Tử Long chỉ tay vào cái váy đặt trên bàn
-Không, trả lại em cái kia đi. Rách cũng được, mặc kệ
Cô phụng phịu, vừa nói nước mắt đã vòng quanh. Đó là chiếc áo Lạc Dương mua cho. Cô không muốn mất nó nên nằng nặc đòi bằng được.Tử Long hơi bối rồi vì thái độ kì quặc của cô nhưng rồi anh chợt à lên một tiếng hiểu ra mọi chuyện
-Ha ha, là của người yêu mua cho đúng không? Đồ trẻ con
Anh bảo phục vụ mang trả lại cho cô có điều vẫn bắt cô mặc cái váy mới
-Này, baby, đừng có hiểu lầm nha. Tối hôm qua là một phục vụ nữ thayđồ cho em, anh không có làm gì đâu-vừa nói Tử Long vừa nhăn nhó cái mặt như khỉ.
Điệu bộ của anh làm cô phá lên cười. Cô cũng thấy vui vì ít ra tối hôm qua không xảy ra chuyện gì.
Cô tin lời Tử Long nói . Nhìn thái độcủa anh có lẽ là không có gì thật vả lại dù sao anh ấy cũng đã có người yêu rồi, Tử Long cũng không phải loại lăng nhăng như thế. Chẳng phải anh ấy tưởng cô là học sinh cấp 2 còn gì? !
Cô thấy nhẹ nhõm vô cùng. Rốt cuộc cô cũng không làm Lạc Dương đau. Mai Mai mỉm cười hạnh phúc. Nụ cười của cô lại một lần nữa khiến Tử Long như muốn tan chảy. Anh lại nhìn cô chăm chú. Thấy Tử Long cứ đứng ngây ra đó, Mai Mai phải hét lên
-Này, anh có định cho em thay áo không thế?
Tử Long giật mình, gãi đầu bỏ ra ngoài. Mai Mai ở trong phòng thay đồ xong , bước đi tập tễnh ra cửa. Đang đi thì bỗng nhiên…..
Rầm..
Cô nàng vụng về lại va mình vào cáighế nhỏ để giữa đường đi, mất thăng bằng ngã nhào xuống. Thấy tiếng động Tử Long vội bật tung cửa,xô vào thì thấy Mai Mai nằm sóng soài dưới sàn rên rỉ
-Chậc chậc. Sao ra ngoài không bảoanh một câu. Ngã thế này khổ chưa? Bây giờ anh đưa em về nhé? !
Rồi không đợi Mai Mai nhúc nhích anh đã nhấc bổng cô ấy đưa ra xe. Vừa đi vừa lẩm bẩm : “ Người đâu mà hậu đậu thế không biết”
Xe dừng trước cổng nhà Mai Mai. Tử Long ngước nhìn ngôi nhà. Một cảm giác thân thuộc lại xâm chiếm linh hồn anh. Anh nhìn Mai Mai bướcvào nhà mà lòng tiếc nuối. Cô đi vàomột mình vì không muốn để bố mẹthấy Tử Long. Bất chợt Tử Long gọigiật lại
-Baby, sau này liệu anh có cơ hội được gặp em nữa không? Cho anh số điện thoại của em đi
-Nếu có duyên sẽ gặp lại