uần để có thời gian bình phục. Nếu thế thì Nguyên không nên tới bar chứ? Nó lại chạy ù tới chỗ chú, thì thào:
- Chú cấm Nguyên tới bar đi. Tay như thế, phải nghỉ ít nhất hai tuần mà.
- Ta có quyền hành gì ở bar mà nói?
- … Thì chú cứ nói đi!
- Nguyên! – Chú quát to về phía võ đài rồi vẫy vẫy tay.
- Cháu đi đây! – Con bé định chuồn trước khi Nguyên tới, nhưng chú kịp tóm nó lại.
- Đi đâu? Định thế này tới bao giờ? Chú không muốn nó làm gãy thêm xương sườn sau ngón út đâu.
Nó giãy giụa nhưng chú nắm chặt cổ áo, xách nó lên. Nguyên vẫn đứng trên võ đài nhìn về phía này, nó chỉ dám liếc qua vẻ lưỡng lự ấy rồi lại quay đi chỗ khác. Chú lại quát lần nữa buộc Nguyên phải tới. Mắt nó gần như bị gắn chặt xuống sàn, và chắc Nguyên cũng khó xử lắm. Chú bóp chặt đầu nó, vặn ngược lên, kéo ánh mắt nó từ bàn chân lên mặt Nguyên. Hai ánh mắt chạm nhau trong đôi lát và đều hướng đi chỗ khác ngay. Nguyên nhìn nó với đôi mắt buồn lắm, nó ghét thế, nó ghét thế!
- Con bé này lo cho cháu nên nhờ chú nói với cháu rằng đừng có tới bar ít nhất hai tuần tới.
Chú có nhất thiết phải nói thế không? Nguyên quay sang nhìn nó, khẽ cười khiến con bé ngượng nghịu chữa cháy:
- Một… một thành viên không quý trọng sức khỏe của mình sẽ ảnh hưởng tới mọi người. Là quản lý, cháu phải có trách nhiệm nhắc nhở.
- … Chú nói với người bên cạnh chú giúp cháu là cháu sẽ không làm phiền ai cả. Và quản lý câu lạc bộ thì chỉ có trách nhiệm ở câu lạc bộ, không cần lo chuyện bao đồng.
- Vậy chú nói với người kia giúp cháu là từ tuần sau cháu sẽ quản lý bar, và cháu cũng có trách nhiệm ở đó.
- Chú nói lại giúp cháu là tới lúc đó hẵng hay.
Chú buông cổ áo nó ra, thở dài:
- Đừng có lôi chú vào trò giận dỗi trẻ con này!
- Chú nói với học trò của chú là lo mà giữ gìn sức khỏe của mình. Cháu đi đây.
Gì chứ? Nó lo cho Nguyên mà. Là Nguyên chứ ai đâu mà “lo chuyện bao đồng”. Nó khóc thút thít, rồi chẳng biết sao lại tới quán bar mà nó từng thề sẽ không bao giờ đặt chân vào ấy nữa
Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, tiếng la ó chạy thẳng vào màng nhĩ nó. Tầng hầm này vẫn như vài năm trước, ngột ngạt mùi rượu và thuốc lá trộn lẫn với những tiếng cổ vũ, tiếng bis chói tai. Bảo vệ ở khắp nơi để ngăn những vị khách quá khích gây gổ. Mỗi nắm đấm đều mang theo tiền của người cược, nên sự khoái chí, phẫn uất, thích thú, và những tiếng hét đều hướng vào bên trong những chiếc lồng. Nó nổi gai ốc khắp người vì sợ hãi, những người trong lồng đó, và cả Nguyên, sao họ có thể chịu đựng thứ khủng khiếp này mỗi tối? Vì không thể chen vào trong được, nó đành tới phòng quản lý để xem qua camera. Lượng người cược trên hệ thống nhiều quá, bạo lực hình như đã trở thành một thú vui thịnh hành rồi. Kia rồi, Nguyên đang ở trong chiếc lồng số 3. Quả thực chẳng có chút tinh thần nào, ngã dúi dụi vào bờ rào, liên tục trúng đòn, bước di chuyển kém nhanh nhạy, phản xạ vượt trội cũng chẳng buồn dùng, Nguyên đang làm gì thế hả Nguyên?
- Đây là người từng vô địch giải Quyền anh trẻ khi 16 tuổi – Tay quản lý giới thiệu khi thấy con bé chú ý vào màn hình số 3 – Cậu ấy rất giỏi, đã kéo lượng người tham gia tăng vọt. Chỉ là mấy hôm nay cậu ấy không được khỏe.
- Tôi biết… Khi nào thì anh ta nghỉ?
- Dạ, 10 phút nữa thưa tiểu thư.
Con bé đề nghị quản lý đưa tới phòng nghỉ của các tay đấu rồi cho ông ta lui. Căn phòng ẩm thấp và bốc mùi quá, tủ đựng đồ cá nhân han rỉ hết, một dãy phòng tắm thô sơ nằm ngay trong phòng và chẳng có cánh cửa hay bất cứ thứ gì ngăn chặn khiến sàn nhà nhớp nháp nước. Thật trái ngược với sự hào nhoáng ở phòng quản lý và khu bar, xem ra, tên quản lý đó nhét túi cũng không ít. Cũng phải, bố chỉ quan tâm tới lợi nhuận to lớn, chẳng thèm để ý tới những kẻ cắp vặt hay sự khốn khó của nhân viên đâu.
Sau một hồi xem xét căn phòng, nó trông thấy chiếc ba lô quen thuộc lay lắt trên ghế, tới đồ đạc cũng chẳng chịu để gọn nữa. Nó đặt túi thuốc và kẹp bảo vệ ngón vào trong ba lô, rón rén mở cửa định ra thì thấy Nguyên và vài người nữa vừa trò chuyện vừa tiến tới, hình như họ thay ca một lượt. Không được, thấy nó lúc này, Nguyên sẽ nghĩ nó quá nhiều chuyện và tọc mạch cuộc sống riêng tư của người khác. Con bé cuống quýt và không kịp nghĩ nhiều, mở tủ dụng cụ ở góc phòng, chui tọt vào. Qua những khe nhỏ trên cánh cửa, nó có thể quan sát bên ngoài. Mọi người ùa vào phòng, tất cả bước về phía tủ của mình, còn Nguyên tiến về phía