ột đoạn không chịu được anh quay đầu hỏi:
- Cô đi theo tôi làm gì?
- Anh chưa nói cho tôi biết tên là gì, học khoa nào? – Cô ấy nói vẻ tội nghiệp.
- Vì sao tôi phải nói cho cô?
- Anh không nói làm sao tôi biết địa chỉ để gửi ảnh?
- Không cần.
- Được – Cô ta gật đầu tỏ vẻ bất cần – Vậy tôi đành rửa xong chạy khắp nơi hỏi thăm.
Anh bất lực:
- Cô đứng lại.
- Làm gì thế? Anh sợ tôi không tìm thấy ư? – Cô ấy bướng bỉnh nói -Mặc dù cả trường có mấy vạn sinh viên, nhưng có chí thì nên. Tôi sẽ đi từng phòng hỏi, thế nào cũng tìm được.
Nếu vậy anh còn mặt mũi nào ở trong cái trường này nữa? Anh bất lực nghiến răng:
- Hà Dĩ Thâm, khoa luật quốc tế, năm thứ hai – Nói xong anh đi thẳng, đi khá xa vẫn còn nghe thấy tiếng cười của cô.
Hai ngày sau, quả nhiên cô ấy đến tìm, thận trọng lấy ra bức ảnh như lấy một vật quí. Trong ảnh, anh đứng bên gốc cây, trong ánh nắng rực rỡ, vẻ suy tư.
- Anh xem, lần đầu tiên tôi xử lý ánh sáng tốt như vậy! Anh đã nhìn thấy ánh mặt trời xuyên qua tán lá chưa?
Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp… đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối.
Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, nhưng tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.
Bảy năm xa cách, một người đàn ông khác…
Dĩ Thâm nhắm mắt.
“Thừa nhận đi Dĩ Thâm, rằng ngươi đang phát điên lên vì ghen”.
Chương 7: Vội vàng
Số đầu tiên của tạp chí Tú sắc đã phát hành. Người đàn ông trẻ có nụ cười viên mãn trên trang bìa chính là nhân tài mới của nổi của giới kiến trúc, liên tục mấy năm giành giải lớn trong dự án kiến thiết triển lãm quốc tế, danh tiếng đang nổi như cồn.
- Đáng tiếc là anh ta không được đẹp trai lắm! – Tiểu Hồng bình luận một cách tiếc rẻ.
- Còn anh chàng luật sư họ Hà, tiếc là không phỏng vấn được anh ta – Chị Mai nói to.
- Chị Mai, chị đừng nói thế – Tiểu Hồng tỏ vẻ khó chịu với kiểu nói châm chọc
như vậy – Đào Nghị Thanh đã cố gắng hết sức rồi.
Vừa đúng lúc Mặc Sênh đi đến, nghe thấy vậy bất giác đưa mắt nhìn Đào Nghị Thanh, thấy cô ta đang cắm cúi bên bàn làm việc như không quan tâm sự bàn tán của mọi người.
Mặc Sênh đột nhiên thấy buồn, dường như lại có gì áy náy.
- Chị Sênh, chị Sênh – Tiểu Hồng bỗng nhớ ra điều gì, nắm tay Mặc Sênh lắc mạnh – Chị em với nhau, có chút việc nhất định phải giúp đấy.
Mặc Sênh lập tức cảnh giác, chị thận trọng hỏi:
- Tiểu Hồng, em và anh chàng bác sỹ có chuyện phải không, sao lại muốn đi gặp đối tượng khác?
- Đáng ghét, chị nói gì vậy? – Tiểu Hồng kêu to, hai tay chống cằm, ý nói chuyện tình cảm giữa cô ta và chàng bác sỹ đã hoàn toàn tốt đẹp – Là chuyện này cơ – Nói đoạn cô ta không biết lấy ra ở đâu một tờ giấy to quá khổ, phạt một cái cho trải ra trước mặt chị – Nhìn rõ chưa?
Rõ rồi! Đồng thời cũng rất choáng, phía trên cùng tờ giấy viết bốn chữ cỡ lớn “Hóa đơn mua hàng”, phía dưới ghi chi chít các loại quần áo, giày dép, đồ mỹ phẩm, lại còn máy quay phim kỹ thuật số.
Mặc Sênh nhìn rối cả mắt:
- Tiểu Hồng, có phải hàng hóa sắp lên giá không? Em muốn đầu cơ tích trữ hả?
- Hà hà, chẳng phải quyết định chị và nhóm chị Trần đi HongKong sao? Đừng có đánh trống lảng, một câu thôi. Nói đi, chị có mua giúp em không?
Tin truyền đi rất nhanh, Mặc Sênh thở dài:
- Có gì hay đâu?
Sau giờ làm việc, anh chàng bác sỹ của Tiểu Hồng mời ăn cơm, trong bữa ăn Tiểu Hồng liên tục nhắc chị:
- Chị Sênh, chị có biết thế nào là ăn cơm của người khác không?
Mặc Sênh bật cười:
- Yên tâm, nhất định chị sẽ mua cho, đến khi không thể mang nổi mới thôi. Nhưng mà, Tiểu Hồng – Chị nói thầm vào tai cô – Em không muốn làm một thiếu nữ hiền thục nữa à?
- Chết thật, lại quên rồi! – Tiểu Hồng lập tức ngồi thẳng người, nở nụ cười e ấp.
Mặc Sênh phát hiện anh bác sỹ đang cười thầm. Có thể anh ta đã đoán ra bí mật của hai cô gái ngồi cạnh anh ta và đang buồn cười về chuyện đó.
Mặc Sênh cũng thấy buồn cười, giờ Tiểu Hồng lại muốn đoạn tuyệt với quá khứ, muốn sắm hàng loạt thời trang mỹ phẩm mới.
Cơm tối xong, ai về nhà nấy, lên xe bus mới phát hiện đã lên nhầm tuyến xe. Tuyến này đi về hướng chỗ ở cũ của chị, Mặc Sênh vội xuống xe ở bến sau. Nhìn đồng hồ, mới hơn bảy giờ về nhà sớm quá.
Đi dạo siêu thị khá lâu, hơn chín giờ mới về nhà, mở cửa thấy phòng thật trống trải.