hả liên quan gì đến anh.- Chi quay đi.
-Sao lại không?- Nguyên sải chân bước lên một bước, xoay người cô lại, ghé sát mặt cô thì thầm- Nếu em là bạn gái của anh thì sẽ liên quan lớn đấy.
-Nhưng em không phải.- Cô giãy ra.
-Vậy thử đi…- Anh cười và nhẹ hôn thật nhanh lên bờ môi cô.
Chi cúi đầu không nói gì, nếu là ban ngày chắc anh sẽ cười vỡ bụng vì mặt cô lúc này đỏ như một trái gấc chín.
-Sao?- Nguyên cúi nhìn cô.
-Ừm… nhưng… nhưng chỉ thử thôi nhé!- Hạ Chi lí nhí nói.
-Chỉ thử thôi?- Nguyên nhìn cô tỏ vẻ không hiểu.
-Em biết anh còn dành tình cảm cho một người khác nữa. Đừng ngắt lời em, trực giác của phụ nữ rất nhạy bén. Trước khi mất trí nhớ, em cũng đã có bạn trai. Em không biết em yêu người đó đến mức độ nào nữa. Nếu tình cảm của hai ta dành cho nhau nhiều hơn dành cho người thứ ba kia, thì lúc đó…
-Anh hiểu rồi…- Nguyên thở dài ngắt lời cô.- Đừng lo lắng chuyện đó. Anh đa tình nhưng anh là người có trách nhiệm với những gì anh nói. Chúng ta không thử thì không biết. Anh không thử, có lẽ sau này anh sẽ phải hối tiếc. Thử cũng được, thật cũng được, ít ra chúng ta sẽ không hối hận.
Rồi anh ôm cô vào lòng nói tiếp:
-Bây giờ có thể anh chưa thể toàn tâm toàn ý yêu em, nhưng anh hứa nhất định sẽ không phải để em chịu đau khổ gì. Anh hoàn toàn nghiêm túc với em. Cho anh thời gian để quên những chuyện anh chưa kịp quên…
-Ừm…- Hạ Chi gật nhè nhẹ.
Cô đã từng nghĩ, chỉ cần mình cô yêu anh là đủ rồi.
Cùng lúc này, Thiên Anh nhìn điện thoại vừa bị Nguyên cắt ngang mà không biết nên cười hay nên khóc. Anh méo miệng cười:
-Hai cái đứa này thật là…
-Chuyện gì thế anh? Nguyên bị làm sao à?- Hương ngồi bên cạnh cũng lo lắng hỏi.
-Không có gì đâu.- Thiên Anh lắc đầu cười và lại tập trung vào lái xe.
Nhân chứng duy nhất
Sao, có tin tức của thằng nhóc đã đưa chiếc vòng cổ cho Chi rồi à?- Thiên Anh hỏi với một vẻ vui mừng.
-Đúng thế.- Đầu dây bên kia chỉ có tiếng lạnh lùng xác nhận.
-Vậy thì tốt rồi. Có thể tìm ra một chút manh mối nữa.- Thiên Anh không giấu được sự vui mừng.
-Anh định làm thám tử tư sao? Cứ giao lại nó cho bên công an là tốt nhất.
-Tất nhiên rồi. Nhưng anh cũng phải tìm hiểu chút chuyện này chứ.
-Cũng đừng quên ngày 15 tháng này làm lễ ra mắt thành lập câu lạc bộ xe đấy. Anh đừng vắng mặt là được.
-Anh nhớ rồi. Chắc hai hôm nữa anh và Chi sẽ bay ra đó luôn.
-Sao cũng được. Em sẽ gửi cho anh địa chỉ của thằng nhóc đó. Nó chưa phát hiện ra việc bị người của em theo dõi nên không sợ nó chuồn đi mất đâu.
-Cảm ơn chú.
-Vậy nhé!
Thiên Anh cười khổ, anh vẫn chưa quen lắm cách nói chuyện ngắn gọn và lạnh lẽo, khô khốc của Long. Con người Long lúc nào cũng thế, nhàn nhạt khiến người nói chuyện phải đau đầu khi suy đoán ý nghĩ của cậu ta. Lần này Long có thể giúp anh tìm ra địa chỉ của cậu nhóc kia, coi như có thêm một đầu mối để tìm hiểu về quá khứ của Hạ Chi.
-Có tin tức mới về người đưa chiếc vòng cho Chi rồi ạ?- Hương nhìn sang anh tò mò.
Thiên Anh cũng đã kể lại hêt mọi chuyện về Hạ Chi cho Hương nghe nên hiển nhiên cô rất hứng thú với chuyện này. Trong tâm trí của một cô gái luôn sống theo khuôn phép thì những chuyện điều tra phiêu lưu như vậy rất hấp dẫn. Và cô cũng mong Hạ Chi sớm nhớ lại mọi chuyện, sớm tìm ra anh trai, sớm tìm lại được chính bản thân mình. Hiện tại Chi nhí nhảnh dễ thương, nhưng chỉ giống như một con búp bê không kí ức, không một chút kỉ niệm để mà nhớ về.
-Ừ… một cậu em trong hội đua xe đã tìm được giúp anh rồi.- Thiên Anh cười- Mà chắc em cũng biết cậu ta đó, cậu ta rất nổi tiếng mà.
Ai vậy? Sao em không nghĩ ra nhỉ?
-Mà thôi, cũng có thể em không biết, em đâu có quen nhiều với dân chơi Hà thành đâu. Khi nào có cơ hội anh sẽ giới thiệu cho. Chắc mai anh đưa Hạ Chi ra đó luôn.
-Em đi được chứ?- Hương ngập ngừng đề nghị.
Thiên Anh sững người, chỉ vì anh quá bất ngờ trước thái độ này của Hương. Anh vui đến độ không thể nói gì trong một lúc, mãi đến khi Hương lo lắng hỏi lại:
-Em ra sẽ làm phiền anh sao?
-Không… không…- Thiên Anh cười rồi quay sang ôm chầm lấy cô- Em làm anh vui không biết nói gì thôi. Em thật sự muốn ra đó với anh sao?
-Không được à?- Hương đẩy anh ra, mặt đã ửng hồng lên một mảng.
-Không phải… Được, tất nhiên là được rồi.- Thiên Anh vui vẻ gật đầu- Có em ở cùng Hạ Chi thì cô bé sẽ đỡ buồn hơn. Anh cũng sẽ đưa em đến một chỗ bí mật của anh, đảm bảo em sẽ thích mê.
-Được rồi ngốc ạ!- Hương dí ngón tay thon dài vào trán anh- Anh nói về chỗ đó cả tr