ật thôi, cậu học sớm hai năm mà, nhưng dù sao thì cũng không thể bằng Nhật Minh được, anh ấy đáng lẽ ra là học lớp tám mà dám nhảy lớp lên tận đại học. Quang làm luật sư cho Nhật Minh cũng là do sự ngưỡng mộ và ước mơ sau này mà, đi theo Nhật Minh, là để học hỏi kinh nghiệm từ người trẻ tuổi thành công nhất thôi. Còn lý do cuối cùng là vì...cậu muốn học tập cách làm đẹp của Nhật Minh. Sao anh ấy lại trắng thế chứ?
-Thế thì đã sao?
Quỳnh Lam lè lưỡi lại, có thiếu gì người học sớm một hai đâu mà?
-Thì nói đúng ra là anh đã hơn nhóc một năm học. Vậy nên phải nghe lời đàn anh. Hiểu không?
-Không hiểu!
Quỳnh Lam thản nhiên đáp lại một câu, rồi ung dung mở truyện ra đọc tiếp!
Nhật Minh, cậu giỏi lắm, kiếm đâu ra cái thứ bé không ra bé, lớn không ra lớn thế này chứ?
Chap 27
Tuyết rơi nhẹ, những hạt tuyết nhỏ xíu vương trên hàng cây khẳng khiu, trụi lá.
Tuyết phủ một lớp mỏng trên mặt đường, lưu lại từng vết giày đi lên vẫn hằn rõ ràng...
-Nhóc, chị mới tìm ra cái trò này hay vô cùng, mà còn có tiền thưởng nữa cơ.
Quỳnh Lam đi vào những vết giày để lại, tránh làm những bông tuyết lạnh chui vào chiếc giày búp bê kỳ dị giữa mùa đông lạnh!
-Này, đổi ngay kiểu nói hỗn ấy đi.
Quang đi sau, đút tay vào túi chiếc áo khoác. Sao cái người kia khoẻ thế? Lạnh như thế này mà không cho đi ô tô, lại còn ăn mặc thế kia nữa. Gần đông rồi mà vẫn váy xoè len ngắn, áo khoác mỏng. Lại còn đi tất da với giày bệt nữa chứ? Đúng là con gái, chịu khổ để đẹp!
-Này, nhóc vẫn còn kém chị hai tuổi cơ, ngoan ngoãn gọi chị đi.
Nhảy từ vết giày này sang vết giày kia, Quỳnh Lam cho hai tay vào túi váy lè lưỡi nói.
-Này, thế nhóc có biết là anh hơn nhóc một lớp không hả?
Chết mất thôi, lại phải cởi chiếc áo ngoài để khoác cho con bé kia, nhìn mà sao tự nhiên thấy ghét quá!
Quỳnh Lam vỗ vỗ vào vai Quang, cười cười:
-Galang thế nhóc, có bạn gái chưa, chị làm gia sư cho nhá! Chị giỏi mấy thứ này lắm.
-Này, này! Đã nói là đổi ngay cách nói chuyện đi nhá, anh ghét kiểu con gái như thế lắm!
Quỳnh Lam chu môi:
-Thế nhóc tưởng chị thích kiểu con trai như nhóc à? Vớ vẩn!
-Ừ, anh mà không vì cái mặt xanh lẹt kia thì cũng không chịu mất cái áo vào tay đứa vô duyên!
Đá mạnh vào chân Quang, tuyết ướt văng tung lên, ướt cả vào ống quần đen.
-Nói ai vô duyên? Nhóc thử hỏi lại trên thế giới này xem có ai xinh xắn, dễ thương như chị không?
...
Cái gì? Đây là thể loại gì đây? Con gái mà vô duyên hết cỡ như thế sao? Lại còn tự khen mình nữa kìa. Cái gì mà xinh xắn dễ thuơn? Nhật Minh, thật chia buồn với anh.
-Vậy chứ gì? Trả áo lại đây!
Quang đưa tay ra, kéo lấy chiếc tay áo xanh của mình.
Quỳnh Lam vênh mặt lên nói:
-Không!
Quang cũng chẳng kém, tay kéo kéo chiếc áo mình vừa mặc vào cái người vô duyên:
-Trả đây!
-Không
-Có trả không?
- Không!
Quỳnh Lam vừa nói xong, cúi xuống cắn mạnh vào tay Quang, vừa lúc cậu bỏ tay ra, thế là tự cắn vào tay mình.
-A!
Quỳnh Lam kêu lên. Mất mặt chết, sao lại nhằm tay mình mà cắn thế kia?
Quang đứng cạnh, cười cười:
-Không ngờ người cũng có lúc phải ăn tay mình. Đói quá à? Để anh đưa nhóc đi ăn.
Quỳnh Lam giận tím mặt. Tên này, lại còn cười nữa sao? Nhất định chiều hôm nay sẽ mách với Nhật Minh phải đuổi việc cậu ta. Nhưng đi thì Quỳnh Lam lại bị rượt chân, tuyết trơn quá!
-Này này, giữ vào giữ vào!
Quỳnh Lam kéo kéo tay Quang, có biết là tuyết đang trơn không? Phải kéo tay người ta lại chứ?
Chẳng hiểu chuyện gì, vừa thì bắt người ta thả tay ra, giờ lại bị gọi kéo vào thì đã bị Quỳnh Lam nắm lấy tay áo, kéo xuống.
Uỳnh một cái...
Cả hai thơm yêu lên lớp tuyết mỏng trên bề mặt đường, nhớ quá, lâu lắm rồi không gặp!
...
Nhưng cũng có lúc, Quỳnh Lam cảm thấy ghét định lý vạn vật hấp dẫn vô cùng...
...
Đứng dậy, Quang phủi phủi chiếc áo khoác mỏng dính tuyết. Gắt lên một câu!
-Chết tiệt!
Quỳnh Lam giờ mới dậy, may mà tuyết đầu đông không lạnh, nếu mà tuyết lâu hơn một chút chắc mũi Quỳnh Lam đỏ ửng rồi sưng phồng do bị bỏng tuyết mất!
-Này, nhóc vừa nói gì đấy?
Con bé này có đúng là hơn Quang hai tuổi không? Sao mà lại có thể như vậy chứ? Chính cậu còn thấy mấy đứa con gái mới hết lớp chín thôi mà chúng nó cái gì cùng b