Linh cảm cho nhân Mĩ thấy cuộc gặp gỡ lần này sẽ chấm dứt tất cả mọi thứ. Chấm dứt mối quan hệ giữa cô và Cát Vũ. Sẽ không còn gì nữa.
- Nếu cháu không muốn gặp thì sao ạ?
- Liên quan đến Cát Vũ. Cô có gặp không?
Bà ta là một người đàn bà độc đoán. Chắc chắn sẽ khơi ra chuyện để làm cô cảm thấy rò mò mà lao vào. Và cuối cùng thì bà ấy cũng thành công. Cô thực sự muốn biết cái chuyện liên quan đến Cát Vũ mà bà ấy sắp nói là chuyện gì?
- Được. Bác nói thời gian đi.
Bà Vy ngừng một lát rồi nói với giọng nhẹ nhàng nhưng thật lạnh lùng:
- Cô phải đi học nhỉ? Vậy gặp nhau sau giờ học của cô.
- Vâng. Cháu sẽ đến đúng giờ.
- Sẽ có xe đến đón cô. Tuyệt đối không được để Cát Vũ biết chuyện này.
Dù biết như thế là không phải nhưng Nhân Mĩ vẫn gật đầu nhận lời. Cô xem bà ta có những mánh khoé gì để tách cô ra khỏi Cát Vũ.
- Được. Cháu đảm bảo anh ấy sẽ không biết.
Chương 16 - Sự thật được phơi bày.
Trên giảng đường. Giáo sư vẫn thao thao bất tuyệt về bài giảng của mình. Học sinh phần đông là ngao ngán, ngáp dài ngáp ngắn. Có đứa thì nằm bò ra bàn mà đánh một giấc hoàn toàn không để ý gì đến xung quanh. Có đứa thì hì hụi trong ngăn bàn với chiếc điện thoại của mình...Nói chung là đủ trò.
Chỉ riêng Nhân Mĩ. Từ lúc tiết học đầu tiên cho đến giờ đã là tiết học cuối cùng kết thúc. Cô vẫn cứ ngồi thừ người ra. Cô đang lo lắng? Đang căng thẳng? Có lẽ tất cả đều đúng. Cuộc gặp gỡ lần này ai biết mẹ Cát Vũ sẽ nói gì với cô? Nếu như tình tiết trong phim thì có thể là vứt cho cô một tờ séc rồi nói cô tránh xa Cát Vũ, hoặc đe dọa cô nếu không sẽ cho ngưởi hãm hại mẹ cô...Nhưng nếu bà ấy biết được trong bụng cô mang đứa con của Cát Vũ thì bà ấy sẽ thế nào? Chắc chắn sẽ chẳng có người bà nào lại vứt bỏ đứa cháu của mình cho dù mẹ của nó có đáng ghét cỡ nào.
- Đại tỉ!
Nhìn thấy vẻ mặt thẫn thờ của Nhân Mĩ, Kiên đã thấy có gì đó không ổn.
Nhân Mĩ bị tiếng gọi của Kiên làm giật mình. Rồi cô quay người lại mỉm cười vẻ mệt mỏi:
- Anh không làm đồ án tốt nghiệp à?
- Tôi cũng phải nghỉ chứ.
Nhân Mĩ nói một câu nữa rồi dợm bước đi:
- Ra vậy.
Kiên vội vàng nắm lấy cổ tay của Nhân Mĩ khiến cô hơi ngỡ ngàng trước hành động này mà nhìn nó không chớp mắt. Còn Kiên thì cũng ý thức được hành động thái quá của mình thì vội vàng buông nhanh tay ra nói:
- Xin lỗi! Đại tỉ hôm nay sao vậy?
Nhân Mĩ lắc đầu cười trừ:
- Không! Làm gì có chứ? Trông em giống người xảy ra chuyện lắm sao?
- Tất nhiên rồi. Nhìn bộ mặt này làm sao giấu được người khác chứ? Nói cho tôi biết đi.
Nhân Mĩ cụp mắt xuống. Nếu Kiên biết cũng đống nghĩa với việc Cát Vũ sẽ biết. Rồi cô thở dài:
- Không có thật mà. Mấy hôm nay em thức đêm làm bài thực hành thôi.
- Thật không? - Kiên vẫn không khỏi dò xét.
- Thật mà. Cái này thì có gì phải nói dối chứ? - Rồi cô ngập ngừng - Mấy ngày nay...Cát Vũ...anh ấy có khỏe không?
Kiên hơi chạnh lòng trước câu hỏi này. Nhưng cậu vốn là người che giấu cảm xúc giỏi nên nói với vẻ mặt tươi cười là không phải khó:
- Sao lại không khỏe? Lao đầu vào đồ án khiến bạn bè ai cũng phải nể phục. Nghe chừng đại ca muốn tốt nghiệp lắm rồi.
- Ra vậy.
Đúng lúc ấy thì điện thoại của cô rung lên kéo theo bao sự bất an, lo lắng. Nhân Mĩ thở dài rồi nghe máy:
- Cháu sẽ ra ngay.
Bên kia không nói gì nữa. Tiếng tút dài lạnh lẽo vang lên tưởng chừng như xương tủy cũng cảm nhận thấy. Nhân Mĩ cất điện thoại. Lấy lại nụ cười trên môi, nhưng sao trông nó thật gượng gạo:
- Em có việc phải đi rồi.
Kiên mỉm cười:
- Được! Đại tỉ cứ đi đi.
Nhân Mĩ đi được một đoạn rồi quay đầu lại nói to với Kiên:
- Nói với Cát vũ hộ em. Dù có chuyện gì xảy ra anh ấy nhất định phải tin em.
Kiên dù không hiểu chuyện gì nhưng cũng gật đầu đầy quả quyết. Cậu thấy trong lòng có gì đó khó chịu. Nếu bây giờ người được cô ấy yêu là cậu thì cô ấy có nói như thế không? Có quan tâm đến cậu như quan tâm đến Cát vũ không?
Rồi bóng dáng của Nhân Mĩ và Kiên mỗi người một hướng mờ dần trong dáng chiều. Bóng hai người kéo dài ra n