gì hả?
- Cách tốt nhất…. là để cô bé …. chết dưới tay cậu đi. Nếu không….cậu vừa mất cô bé….vừa mất quyền thừa kế…..cả mạng sống của cậu, cũng không giữ được đâu…. Tôi chỉ nói lại lần này thôi….. Cậu chủ! Từ lúc sinh ra trên thế gian này….cậu….đã không có quyền được lựa chọn……
…Tay quản lí quay đi….bước khỏi phòng.
Chấn Nam đập đầu xuống thành bàn….mắt nhắm nghiền lại…..
……………….
- Bạn đi đâu thế?….lúc này bạn phải ở bên và chăm sóc cậu ba chứ?
Băng lướt qua mặt An , đi trên hành lăng.
- Bạn là kiểu người gì vậy? Có biết cậu ba bị thương nặng thế nào không?……Bạn làm gì mà lang thang ngoài này hả?
Băng vẫn tiếp tục đi, đầu đang mải suy nghĩ gì đó. An đứng nguyên, chống nạnh.
- Cong người kì quặc! Con người xấc xược! Con người nhẫn tâm và độc ác!
……..11 giờ đêm…….
Hải Băng chậm rãi bước vào phòng ngủ của Nam…..
Nhỏ chợt khựng lại….Nam đang đứng giữa phòng, cởi trần, mắt trân trân nhìn Băng. Không phải ánh mắt dịu dàng của ngày thường……và quan trọng hơn, trên tay cậu………đang cầm khẩu súng……….hướng thẳng về phía…….. Băng……..Nhỏ không ngạc nhiên, không sợ hãi……..đứng yên….và chỉ nhìn Nam…..
Con chim Palila đứng co người lại, đôi mắt nhỏ xíu tròn xoe cứ nhìn và khẩu súng trên tay Na……không chớp………..
Trong khoảnh khắc…… Nam đưa ngón tay vào cò súng……..vẫn im lặng và nhìn Băng…..
Trái tim Nam chợt nhói lên…….và…
…..Cậu bóp cò!!…..
Nhưng……Băng vẫn đứng yên…….
Còn Nam…….giật cò khẩu súng ngắn……giật mạnh hết lần này đến lần khác……Nam gần như muốn điên lên…….Cậu giơ tay và ném thẳng khẩu súng vào tường….
Khẩu súng……không hề……. có đạn…..và….Nam ….biết điều này….
Cậu ngồi thụp xuống, dựa vào thành giường, ôm đầu ….Hai hàm răng nghiến chặt lại…..
Chân Hải Băng bước đến……
- Đừng……Em đừng đến gần đây……Tránh xa ta ra……
Nhưng Băng vẫn bước….
- Xin em…..tránh xa ta ra….tránh xa kẻ ******** như ta ra………
Băng từ từ ngồi xuống……Tay đưa lên lau mồ hôi trên trán Nam…..và nhỏ vòng tay qua…….nhẹ nhàng ôm Nam vào lòng mình….. Băng hơi quay mặt lại, thì thầm:
- Nếu muốn…..cứ dùng khẩu có đạn ấy…..CÒn không….người nhận được một viên đạn….sẽ là …..Chấn Nam đấy….
……Trên bàn, trong chiếc lồng chim, con Palila hơi nghiêng đầu….như muốn nghe lắm…..những lời Băng…
……
- Ngươi đoán là ai sẽ sập bẫy tiếp theo?
- Chỉ cậu ba thôi, thưa ông chủ! Cậu cả sẽ chán ngay sau một thời gian. Còn cậu hai thì không một chút mảy may.
- Ngươi nhầm!…..vậy nghĩ xem, ai sẽ là người giết được cô bé?
- Có lẽ là cậu cả. Cậu cả hám sắc nhưng thực chất chẳng coi một đứa con gái nào ra gì. Và…..trong ba cậu chủ, em nghĩ cậu cả là người nhẫn tâm nhất.
- Ngươi…..lại nhầm lần nữa!
- Ý ông chủ là…..
- Ngươi sẽ biết thôi…..Con mắt nhìn người của ta rất tốt. Lần đầu tiên nhìn thấy cô bé trong khu nhà hoang dột nát….ta đã thấy bên cạnh đứa bé gái xinh xắn ấy..
.cả thiên thần…..
……..và tử thần…….
-…………..Lại một đêm mưa……..
Băng bước từng bước nhẹ nhàng và chậm rãi sang phòng đọc….Chấn Nam đang ngồi dưới sàn, dựa tường…….Lặng yên nghe tiếng mưa rì rầm bên tai từ đâu đó rất xa vọng về………..Băng lặng lẽ bước đến và ngồi xuống bên cạnh Nam.
- Em….. không ghét…ta sao.???
Băng khẽ lắc đầu.
Ta chỉ muốn biết, mình có thể tàn nhẫn tới mức nào…..Nếu khẩu súng ấy có đạn…….ta sẽ ân hận cả đời……….
Băng từ từ ngả đầu vào vai Nam……Dù phía sau bức tường rất lạnh và tiếng mưa vẫn vọng về bên tai…..Băng vẫn cảm nhận được hơi ấm từ người Nam.
- Ta lớn lên trong khu biệt thự này….chưa từng có một người bạn….Ta không được đến trường như những đứa trẻ khác….Ta được dạy không chỉ những câu chữ, những bài toán,…..mà còn cả bài học về sự nhẫn tâm,…..sự đấu tranh để tồn tại trong xã hội này…. chỉ cần sai phạm một lỗi nhỏ, tỏ ra yếu mềm trước một con vật đang thương…..hay chỉ là chảy một giọt nước mắt khi thấy đau…..ta đã bị phạt rất nặng…..bị bỏ đói, bị treo ngược lên trong nhà kho đầy rắn…..12 tuổi, mẹ mất. Ta không còn nhận được tình thương từ ai nữa….kể cả anh hai…..Khi anh nhìn ta với ánh mắt lạnh như vô hồn. Ta biết, cách duy nhất để sống sót là cố gắng giành được vị trí thừa kế của cha…..Suốt 10 năm, ta dằn lòng xuống để làm…. bao nhiêu tội ác…Đê