m của anh, vành tai đột nhiên nóng lên như bị chính hơi thở của anh phả vào khi nãy.
*
Sau khi tới đảo, Thiên Anh để mặc Nguyên và Hạ Chi ở lại phòng khám, còn bản thân thì một mình đi tới trụ sở công an. Hai tiếng sau anh trở lại, cùng với Trung- người phụ trách chuyên án này. Sau khi hỏi han Hạ Chi vài điều để chắc chắn rằng cô vẫn chưa nhớ ra, Trung quay sang giục Thiên Anh:
-Chúng ta đi thôi chứ?
-Anh đợi một chút, đợi người dẫn đường đã.
-Có người dẫn đường sao?- Trung nhíu mày- Nếu làm động dạng lớn quá, chỉ sợ người kia sẽ trốn mất.
-Đây là người em nhờ tìm tung tích của thằng bé đó mà.- Thiên Anh phân trần- Hơn nữa cũng chưa chắc thằng bé đó đã là người xấu.
-Nhưng có liên quan tới quá khứ của Hạ Chi thì một manh mối nhỏ cũng không được bỏ qua.- Trung vỗ vỗ vai anh.
Đúng lúc này một chiếc xe máy chạy tới. Chiếc xe mô tô phân khối lớn đỗ ngay cửa phòng khám, thấy Thiên Anh và mọi người đã ngồi sẵn trên xe thì bỏ mũ xuống và nói:
-Anh Thiên Anh, em tới dẫn anh đi.
-Long không tới sao?- Thiên Anh ngạc nhiên ló đầu ra.
-Đại ca bận rồi anh ạ. Đại ca bảo em dẫn các anh tới đó. Mình đi thôi. Hôm nay thằng nhóc đó đang ở nhà.
-Được, chú dẫn đường đi.- Thiên Anh gật đầu ra hiệu và cho xe chạy.
Chiếc xe máy rồ ga, xoay mình một cái thật điệu nghệ rồi phóng thẳng lên trước dẫn đường.
-Chà…- Trung ngồi ở ghế trước nhìn chiếc mô tô lượn ngay trước mặt bật cười- Cứ như đại biểu cấp cao ấy nhỉ, đi còn có xe dẫn đầu nữa. Mấy cậu chàng kia thỉnh thoảng cũng tổ chức đua trái phép, bọn tôi còn đang rình bắt một mẻ cảnh cáo đấy.
-Anh yên tâm. Tại ở Việt Nam ít sân chơi cho những tay mê đua xe như bọn họ quá thôi. Sắp tới ở đây sẽ có một trường đua mới, có phép đàng hoàng, bọn họ sẽ không quấy rối các anh nữa đâu.- Thiên Anh cười đáp.
-Thế thì tốt rồi.- Trung cười nửa đùa nửa thật- Mà anh không nghĩ chú lại quen được đám công tử con nhà giàu như thế kia đâu nhé!
-Anh đang cười em à? Đám công tử thì cũng có người nọ người kia mà anh. Anh nhìn xem, cái thằng ngồi sau anh đấy, cũng là công tử có số có má, anh thử nhìn xem nó ra sao?
Hiển nhiên người bị Thiên Anh đưa vào tầm ngắm chính là Nguyên, lúc này đang nhăn nhăn nhó nhó vì Hạ Chi ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại véo anh một cái, rõ ràng vẫn còn ấm ức chuyện lúc nãy.
-Cậu chàng này hả? Nhìn mặt sát gái ra phết.- Trung cười vang.
-Không ngờ anh cũng có mắt nhìn người ghê.- Thiên Anh cũng cười theo khiến cho chặng đường như ngắn lại.
Chẳng bao lâu sau thì chiếc xe máy đỗ xịch trước một đường đất nhỏ. Cơn mưa ngày hôm qua khiến cho ngõ trở nên lầy lội, đầy những vũng nước. Hai bên con đường này những bụi cây gai thấp mọc um tùm. Sâu trong ngõ chừng hai mươi mét có một ngôi nhà lợp mái tôn nhưng nhìn vô cùng xiêu vẹo, dường như có thể đổ bất cứ lúc nào. Ngôi nhà rất nhỏ, trên khoảng sân đất trước nhà có phơi lưới và chài, là bộ đồ để đi biển, thêm một chiếc thuyền thúng thủng đáy dựng ngược lên ở góc sân, trên còn thấy rõ cả rêu mốc, hiển nhiên là đã bị bỏ chỏng chơ ở đó lâu rồi. Một chiếc cái bếp con con, thấp lè tè dựng ngay bên cạnh ngôi nhà. Lúc này khói từ trong bay ra nghi ngút.
Ngay trước khoảnh sân là một mảnh vườn con, trên có vài luống rau được cuốc xới khá vuông vắn và cẩn thận. Một ít quần áo cũ phơi trên dây, nhìn qua cũng không biết luống tuổi của những người mặc nó là bao nhiêu.
-Ở đây anh ạ.- Cậu thanh niên tóc vàng chỉ vào ngôi nhà nói.
-Đúng là đây chứ?- Thiên Anh nghi ngại hỏi.
-Đúng mà anh. Chính mấy thằng đàn em của em đã đi theo mấy lần rồi, còn hỏi cẩn thận nữa. Chính xác là nhà nó đấy ạ.
Hạ Chi quay sang nhìn Nguyên, Nguyên nhìn Thiên Anh, Thiên Anh lại nhìn Trung. Trung suy nghĩ trong giây lát rồi tặc lưỡi:
-Đã đến rồi thì cứ vào đi.
Rồi anh xăm xăm bước lên trước dẫn đường. Thiên Anh cũng hướng ba người còn lại gật đầu và đi theo Trung.
-Có ai ở nhà không?- Bước vào đến sân, Trung lên tiếng hỏi.
Không thấy ai trả lời, anh định hỏi câu thứ hai thì một người từ trong nhà đi ra. Là một cậu bé trạc mười tuổi, tóc tai hơi bờm xờm, trên tay là cuốn sách tiếng việt, có lẽ cậu bé đang học bài.
Thấy một đám người lạ ăn mặc lịch sự thằng bé hơi ngẩn ra. Nhưng thấy Trung đang mặc sắc phục, ánh mắt cậu bé trở nên vô cùng sợ hãi, như nhìn thấy ma vậy. Phải nói rằng trẻ con đối với hình ảnh của các chiến sĩ công an luôn thấy ngưỡng mộ, cảm phục và cũng rất sợ hãi. Nên khi thấy Trung, nó cũng không thoát khỏi tâm lý sợ hãi đó.
-Anh trai em đâu?- Trung mỉm cười hỏi vì anh biết người