ầu phá lên cười ngây ngốc.
“Đợi cậu cưới vợ rồi, mình sẽ tốt với vợ cậu gấp mười lần.” Hình Khải thành tâm thành ý nói.
“Đừng mơ, cậu chẳng có ưu điểm gì, chỉ là dẻo miệng và đẹp trai thôi, gọi cậu tới để cậu lại dụ mất à?”
Đặng Dương Minh bắt đầu không nghiêm túc.
Hình Khải cố ý bày ra bộ dạng điển trai nhất của mình: “Thế này đi, vậy đợi khi nào cậu muốn ly hôn mình sẽ ra tay dụ dỗ vợ cậu phạm lỗi…”
“Ông nội ơi!”
Thế là hai người lại bắt đầu đánh nhau..
Trong một tiết mục giải trí, một nhà sản xuất nổi tiếng nói: Thực ra mỗi người đàn ông đều là “gay”, tình bạn của đàn ông ngay cả trong tiềm thức cũng đã quan trọng hơn đàn bà, đặc biệt là trong lúc bạn gặp khó khăn, cho dù là nửa đêm canh ba hay thời tiết giá rét, nóng nực, chỉ cần một cuộc điện thoại, họ dám vứt vợ ở nhà để chạy tới giúp bạn. Đấy gọi là nghĩa khí. Câu này sau đó còn được in trong sách của ông.
Chẳng cần phải nói gì nữa, đời này có người bạn như thế, Hình Khải thấy mãn nguyện lắm rồi.
Khi Hình Khải tỉnh lại đã là 4 giờ sáng, Đặng Dương Minh vẫn ôm bình rượu rỗng ngủ, Hình Khải mơ mơ màng màng đứng dậy, đắp lên người Đặng Dương Minh một chiếc áo khoác dày, sau đó nhẹ nhàng mở cửa ra về.
Nhiệt độ sáng sớm xuống âm 10 độ C, Hình Khải rùng mình, kéo chặt áo khoác chạy về nhà.
Nhưng khi anh vừa chạy đến phía cổng vòm của khu nhà, một thứ âm thanh rất mảnh lọt vào tai.
Hình Khải quay người áp sát bên cửa đá, nghiêng đầu ra ngó… chỉ thấy Hình Dục ăn mặc chỉnh tề, nhón chân đứng im trong sân ngó ngó nghiêng nghiêng. Chú chó nhỏ thấy Hình Dục ra ngoài, vẫy vẫy đuôi chạy lên phía trước cọ cọ vào ống quần cô, Hình Dục ngồi xổm xuống, hướng về phía con chó làm động tác suỵt một cái, rồi lấy từ túi áo khoác ra một nắm thức ăn dành cho chó, nhân lúc con chó vục đầu xuống ăn, cô bí hiểm đi ra khỏi cổng khu.
Hình Khải thấy thế chau mày lại, ngay lập tức hơi rượu bay sạch, lặng lẽ đi theo phía sau cô.
Trên con phố gió Bắc thổi xào xạc, ngoài đám lá rụng thì chỉ có hai người đi cách nhau khoảng năm mươi mét này thôi. Hình Dục đi rất nhanh, thỉnh thoảng lại dừng chân quay lại nhìn quanh, Hình Khải đề cao cảnh giác, vừa đi theo vừa nấp, cứ như hành động bí mật của đặc vụ và tội phạm vậy.
Bốn giờ sáng cô định đi đâu? Mà hình như còn rất sợ bị người ta phát hiện.
Hình Khải đi theo cô qua ba con hẻm, trong hẻm đèn đóm tối om, Hình Khải lại không dám đi gần quá, hai con mắt chỉ nhìn chằm chằm vào bóng của Hình Dục phía trước mà không để ý tới một người đi xe đạp vừa hết ca đêm, anh lao ra khỏi con hẻm, người đi xe đạp lại vòng vào trong hẻm, hai người đâm sầm vào nhau.
Người đi xe đạp là một người đàn ông trung niên, cảm giác như bánh xe đã đâm vào đùi của Hình Khải, bác ta vội vàng nhảy xuống xe hỏi: “Cậu nhóc, đêm hôm đi lang thang ngoài đường nguy hiểm lắm, có bị thương không?”
Hình Khải nhịn đau xua xua tay, thấy ông bác đó túm chặt tay mình không chịu buông, anh rút từ trong túi ra tờ một trăm tệ nhét vào tay bác ta, rồi vội vàng đuổi theo Hình Dục…
Khi anh chạy ra khỏi con hẻm, không cần nghĩ cũng biết, Hình Dục đã biến mất không dấu vết.
Hình Khải nhảy lên bục cột cờ nhìn khắp bốn phía, buồn phiền xoa xoa tay, mất dấu rồi!
***
Về đến nhà Hình Khải mới biết đùi tím bầm một mảng lớn, đau thế này lại càng không ngủ được. Cửa phòng ngủ mở toang, anh ngồi xuống giường vừa lấy dầu bóp chỗ đùi bị tím bầm vừa lắng nghe tiếng bước chân dưới sân nhà, anh phải xem mấy giờ thì Hình Dục về.
Đến tận 6 giờ sáng, Hình Dục lúc này mới rón rén đi vào trong nhà. Qua khe cửa, Hình Khải nhìn thấy hai má cô đỏ ửng vì lạnh.
Hình Dục nhận ra Hình Khải đang ở trong nhà, cô vô thức nhìn lên cửa phòng ngủ của Hình Khải trên tầng, Hình Khải rụt người lại, nấp sau cánh cửa. Nghe thấy bước chân Hình Dục đi về phía phòng mình, Hình Khải nhanh nhẹn nhảy lên giường, kéo chăn vờ nhắm mắt ngủ.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa hơi hé ra. Nơi Hình Khải nằm lại rất thuận chiều ánh sáng, anh nheo mắt nhìn, chỉ thấy một đôi mắt to đang nhìn vào trong phòng, dường như muốn xác nhận xem anh đã ngủ hay chưa. Hình Khải liền cố ý thở to hơn, dấu hiệu để cô “yên tâm”.
Người đứng ngoài cửa khe khẽ thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa phòng lại, tiếng bước chân nhỏ dần rồi biến mất nơi chân cầu thang.
Hình Khải ngồi bật dậy, anh biết nếu hỏi nhất định cô sẽ không nói, vì vậy, anh quyết định sẽ điều tra đến cùng.
Một khi suy nghĩ đã thành hình, Hình Khải liền nằm lại xuống gố