ì đâu mà cười
- Đang suy nghĩ gì thế, lại nhớ đến em nào nữa à
- Đã bảo đang cưa người bạn ngồi trước mặt mà
- Đã bảo là N không thích đùa những chuyện như thế mà
- Ai đùa chứ, nói thật mà. Sao mà nghi ngờ nhau hoài thế
- Ai mà tin cho nỗi chứ..
-...
Càng tiếp xúc nhiều với N tôi thấy N không phải là quá kín đáo và ngại giao tiếp như mọi người nó, N cũng khá cởi mở với bạn bè. Bình thường N ít nói và cười nhưng mỗi khi cười nhìn N đáng yêu vô cùng. Sau bữa đi hôm ấy N để lại khá nhiều ấn tượng với tôi. Đôi mắt ấy, đôi môi ấy, mái tóc ấy Những lời nói nhẹ nhàng, ấm áp, những nụ cười thánh thiện của em làm lòng tôi trào lên bao nhiêu cảm xúc, có phải chăng tôi đã yêu em rồi. Tôi chờ tin nhắn của em, những tin nhắn quan tâm tôi làm tôi xao xuyến lạ lùng, tôi bắt đầu mơ mộng cuộc sống của tôi sau này có em có những đứa trẻ. Không biết tôi có ngộ nhận hay không nhưng tôi cảm nhận từ sâu thẳm đôi mắt ấy tôi cũng cảm nhận tình cảm phần nào của em dành cho tôi.
Tôi mua một bó hoa để tặng em, tôi không muốn mình lại một lần nữa làm kẻ thất bại nên tôi quyết định sẽ thổ lộ tất cả với em. Tôi gọi cửa nhà cậu em, còn vài ngày nữa là cậu em về nên tôi muốn đánh nhanh thắng lớn. Vẫn bóng dáng kiều diễm ấy mở cửa cho tôi, trống ngực tôi đánh liên hồi mồ hôi toát ra. Tôi dắt xe vào sân.
- Tặng em – Bàn tay tôi ôm bó hoa hồng chìa về phía em
- Sao lại em, mà hôm nay là ngày gì mà D tặng hoa cho N – Đôi mắt em nhìn thẳng vào mắt tôi, hình như em đoán được ý đồ của tôi. Miệng tôi lắp bắp, lấy hết can đảm tôi nói hết những suy nghĩ trong lòng
- Không phải là ngày gì cả. Hôm nay D muốn nói...Hãy làm chiếc xương sườn thứ 7 của D nhé
- Chiếc xương sườn thứ 7 – N nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.
Tôi bật cười và kể câu chuyện:
“Chúa sáng thế dùng 6 ngày để sáng tạo ra muôn loài. Vào ngày thứ 7, khi trái Đất thoát khỏi những cơn lốc hỗn mang của vũ trụ. Từ trong bóng tối, bên cạnh những hình hài vạn vật đang rõ nét, một người đàn ông đã ra đời cùng sự cô đơn. Chúa thấy ngay lỗi lầm của mình và ông ta sửa chữa ngay tối hôm đó. Một lỗ hổng được sinh ra để lấp đầy khoảng trống cô đơn của người đàn ông. Từ chiếc xương sườn thứ 7, phụ nữ xuất hiện. Đó, đàn ông ai cũng đi tìm phần còn lại của mình, để lấp đầy khoảng trống, để chấm dứt những cơn đau âm ỉ trong lòng ngực. ”
Nói rồi tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn của em:
- Hãy đồng ý làm bạn gái của D nhé. Anh yêu em nhiều lắm.
N nở một nụ cười hạnh phúc, nhìn nụ cười ấy tôi đoán được phần nào câu trả lời của em. Dường như thời gian đang ngưng đọng ở giây phút này, lòng tôi như đang lâng lâng trong niềm vui chiến thắng. Một nụ cười như câu trả lời của em. Nhưng...
- Cám ơn D nhiều lắm, nhưng D có nghĩ quá vội vàng hay không. N nghĩ chúng ta chưa có đủ thời gian để tìm hiểu kĩ về nhau, chưa thật sự hiểu nhau. Thời gian sẽ là câu trả lời của N về câu hỏi của D. Tại sao chúng ta không làm bạn thật tốt nhỉ.
Tôi chưa thực sự hiểu câu trả lời của em, phải chăng lần nữa tôi bị từ chối. N vẫn nhận bó hoa của tôi và không quên để lại trên má tôi một nụ hôn từ đôi môi của N. Câu trả lời thực sự tôi nhận được là em cũng mến tôi nhưng chưa tin tưởng hoàn toàn vào tôi. Cũng đúng, em từng biết tôi yêu say đắm Yến mà bây giờ tôi lại tỏ tình với em nên em cũng có phần ngần ngại còn tôi thì chẳng nó gì ngần ngại cả. Bây giờ tôi thực sự mến em. Bằng trái tim tôi, tôi sẽ chứng minh cho em thấy tình yêu của tôi dành cho em như thế nào. Tôi biết em không hề từ chối tôi nhưng cũng chưa hẳn hoàn toàn tin vào tình cảm của tôi. Từ trong đôi mắt ấy tôi biết em có tình cảm với mình, phải nói rằng con gái cực kỳ khó hiểu không chịu nói thực những suy nghĩ trong lòng. Tôi nhìn vào đôi mắt ấy và nói: “Hãy cho D thời gian nhé, D sẽ chứng minh rằng D yêu N nhiều lắm”. Em gật đầu và nở nụ cười thật tươi tôi hiểu rằng cơ hội của mình còn khá lớn tôi sẽ chứng minh cho em thấy tôi yêu em như thế nào.
Tạm biệt ngôi nhà thân thương nơi tôi sinh ra và lớn lên để vào thành phố theo đuồi giấc mơ đại học của mình. Tôi xét tuyển NV2 và đậu trường ĐH khoa học tự nhiên thành phố. Chưa bao giờ tôi nhớ nhà đến thế, nhớ bố mẹ, nhớ em gái thân yêu, nhớ từng câu mắng của bố, sự dịu dàng của mẹ, những góc nhà...Để bước vào môi trường học tập mới. Tôi và thằng bạn thân từ thuở nhỏ ở chung một phòng, chúng tôi khá hợp tính nhau nên rất vui vẻ hòa đồng. N cũng bước vào cuộc sống sinh viên với bao ước mơ và hoài bão như tôi, N trọ cách khu trọ của tôi chừng 500m. Mới ngày đầu chúng tôi vấp phải những