khó khăn mà sinh viên phải gặp đến. Có thể nói sung sướng từ nhỏ nên những việc hằng ngày của tôi với tôi khó khăn rất nhiều. Từ việc ăn uống, nhà cửa đến giặt quần áo với tôi là cả một cực hình nhưng rồi tôi phải quen với điều đó. Tuy tôi và N chỉ là bạn bình thường nhưng khá quan tâm đến nhau, chúng tôi lo lắng cho nhau từng giấc ngủ, bữa ăn.
Với môi trường bách khoa thì con gái xinh đẹp như N không phải nhiều nên em có rất nhiều cái đuôi. Tôi lo sợ một ngày nào đó chúng sẽ cướp mất em. Phải nói rằng xung quanh em không thiếu những anh đẹp trai nhà giàu nhưng em vẫn một mực từ chối và giữ khoảng cách với họ. Tôi còn nhớ một ngày cuối tháng 9 tôi bị sốt mê man không biết gì, khi tôi mở mắt ra thì hình ảnh em đang chăm sóc tôi làm tôi cảm động vô cùng, em lo cho tôi từng bát cháo, từng viên thuốc. Không biết cái cảm giác Chí Phèo được bát cháo hành như thế nào còn tôi khi nhận bát cháo của em thì cảm động phát khóc, những dòng nước mắt của tôi rơi vào tô cháo ấy. Tôi không thể nhớ cái vị cháo ấy như thế nào, từ nhỏ tới lớn những lần đau như thế này mẹ là người ở bên cạnh tôi thức trắng đêm để chăm sóc tôi và giờ đây chỉ có em là người con gái đầu tiên đến bên tôi chăm sóc cho tôi. Hôm nay tôi cũng đã đỡ hơn rất nhiều rồi, tôi thức dậy hưởng tí nắng nóng khó chịu của Sài Gòn.
- Mày không đi học hả - Tôi với giọng điệu mệt mỏi hỏi thằng bạn thân cùng phòng với tôi
- Mẹ, mày bị thế này bảo làm sao đi học nổi
- Thế à, bạn bè tốt nhỉ
- Tất nhiên, mà mày sướng thật đấy bị đau có người đẹp lo lắng quan tâm từng chút, sướng thế còn muốn gì nữa. Nếu là tao thì tao đau thêm mấy ngày nữa.
- Con xin bố tha cho tao.
- Mà con bé đó cũng tội, có đêm mày sốt cao quá nó thức trắng để chăm sóc mày đó. Tao ước gì có người yêu như thế. Không cần xinh như nó chỉ cần tốt với tao là được rồi.
- Thế à, tao không biết
- Sướng quá thì biết gì nữa. Mấy thằng trong dãy trọ đòi làm thịt mày kìa, nó nói có người yêu xinh thế mà không giới thiệu sớm
- Người yêu mẹ gì, bạn bè bình thường thôi
- Mẹ, bạn bè à, tao thấy nó yêu mày thì có chứ có bạn bè nào quan tâm nhau đến thế
- Uh, tao cũng mến nó lắm
- Mà đã như thế sao không đến với nhau luôn đi, nó quá được còn gì, tao nghe mấy đứa nói em nó nhiều thằng theo lắm hả. Hạ dứt điểm đi bố ơi, đêm dài lắm mộng
- Mày lo xa quá, tao biết phải làm sao chứ
...
Đang nói chuyện rôm rả thì N đến, chắc là mới đi học về trên tay em cầm cả bịch cam
- D đỡ đau rồi à.
- Uh cũng đỡ nhiều rồi, mà hôm nay N không đi học hả
- Không từ sáng giờ có thằng bạn qua chơi nên không qua sớm được (thằng này chắc muốn tán tỉnh N đây)
- Thế à, cám ơn N nhiều nhé, có lẽ nếu không có N thì thằng Duy nó giết chết D rồi cũng nên
Thằng D trợn mắt nhìn tôi
- Mày nói cái gì đó. À mấy bửa trước mẹ mày gọi điện cho mày, tao bắt máy nó rằng mày bị đau mẹ mày có vẻ hoảng hốt lắm. Cũng may có N gọi điện cho mẹ mày nên cũng đỡ lo rồi
- D khỏe rồi thì nên gọi điện cho mẹ đi kẻo bác lo. – N xen vào
- À mà quên mất, N vào nhà chơi đã chứ
- Thôi cám ơn ông tướng, N về đã chiều còn đi học nữa. À có mấy trái cam ăn đi nhé. N về đã
Nhìn bóng dáng của em mà tôi cảm thấy mình hạnh phúc như thế nào khi có N bên cạnh. Tôi hiểu em, em không muốn đưa ra quyết định về chuyện tình cảm vội vàng, em muốn đưa ra một quyết định chín chắn về yêu đương. Em từng nói với tôi rằng N muốn trong đời chỉ có 1 mối tình đẹp và dĩ nhiên người đó sẽ chăm sóc N đến cuộc đời, những cảm xúc mến mến thương thương ở lứa tuổi học trò N chỉ muốn xem đó là những kỉ niệm đẹp. Tôi hiểu tính em và tôi trân trọng điều đó, tôi sẽ nói lời yêu với em lần nữa khi nào cả 2 đều thấy chín chắn.
- Mày sao thế, sao lại ngẩn người ra thế. – Thằng Duy cắt đứt những suy nghĩ miên man của tôi
- Có làm sao đâu, thấy em nó đẹp quá ý mà.
- Mà mày định ngỏ lời yêu với N thật chứ
- Thật, nhưng không phải bây giờ - tôi gắt gỏng khi thằng Duy có vẻ xen quá nhiều vào chuyện của tôi
Tôi vào nhà gọi điện thoại cho mẹ bởi tôi biết tôi bị đau liệt giường thế này chắc mẹ tôi rất lo, thực ra khi bị đau tôi còn sợ mình sẽ tái phát lại bệnh hồi năm 12 tôi phải nhập viện.
Từng tiếng tút..tút..tút dài
- Alo.
- Mẹ hả
- Uh, con bị đau sao vậy
- Có gì đâu, cảm xoàng thôi mà
- Cảm xoàng mà bị mấy ngày liền à, đừng có nói dối mẹ đó. Mày bị đau mà mẹ lo quá
- Có gì đâu mà mẹ phải lo con cũng lớn rồi chứ còn là con nít nữa đâu – giọng tôi gắt gỏng
- Mà cô bé đó là ai vậy,