>
Chốc lát thôi, nhưng hậu quả nụ cười đó để lại không hề nhẹ nhàng chút nào. Nó bị đau tim. Choáng váng hay xao xuyến mà nhịp tim nó tăng đột ngột vậy? Nó chưa thế này bao giờ, cũng không hề có tiền sử về bệnh tim, phải xử lý tình huống này ra sao? Con bé hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh để trống ngực không vọng tới anh ta. Lần thứ mấy nó bị sốc cảm xúc thế này rồi? Ở anh ta có nhiều điều “nguy hiểm” thật.
- Sao lại làm ở đây thế? Nhìn anh có thích thú gì đâu?
- Hỏi làm gì?
- Quan tâm thì mới hỏi. Em… - con bé chỉ vào mình rồi chỉ anh ta, cười hì hì – … quan tâm anh đấy!
Anh ta có vẻ khá choáng với kiểu gần bản năng hơn lý trí của con bé.
- Bạo miệng thật!
- Sao nào? – Lucky ngồi xuống cạnh anh ta, khẽ đung đưa chân – Yêu thương là điều đáng tự hào để khoe mà!
Mẹ nuôi dưỡng nó bằng câu nói đó, và con bé thừa hưởng khá trọn vẹn điều đó trong tính cách. Anh ta phì cười, cái điệu cười hị hị đặc biệt, nụ cười thật nhất nó từng được nghe. Có thể là nó thích huyễn hoặc bản thân mình, nhưng trong nụ cười đó, nó thấy mình dễ thương. Anh ta cứ nhìn nó rồi lại tủm tỉm, dường như không dừng được, điều giấu đằng sau nụ cười đó có giống nó không? Chút lâng lâng và xao xuyến?
Anh ta nhìn đồng hồ rồi vội vã đứng dậy:
- Về trước đây! Bye!
- Wow! Anh chào em?
Đáp lại vẻ mặt ngạc nhiên của nó là nụ cười nửa miệng, nhưng hiền hơn nhiều. Con bé ngồi đó, chả nghĩ được gì, nhưng cứ ngồi. Gió hôm nay sao mát thế? Cách những chiếc lá bay cứ như reo vui, những khuôn mặt xa lạ cũng đáng yêu hơn, nó tủm tỉm cười với cả một con sâu róm. Là cái gì vậy? Chả có nhẽ là yêu?
- Tối nay bố có khách. Đừng có vào phòng làm việc đấy.
- Ai ạ?
- Lion.
- Vỡ chén nên tới quỵ lụy nhờ bố dọn à?
- Lucky! Con bớt trì triết người khác đi.
- … Bố của con tốt tới mức đồng ý sao?
- Dù gì cũng là chỗ thân quen!
- Vâng, có trên mức thân quen thì ông chủ tịch tập đoàn The King đáng kính mà con biết cũng chẳng rảnh rang cứu giúp nếu không lợi lộc gì.
- Bớt quá khích và tỏ ra mình là người thừa kế sáng giá đi!
- Trước khi lo tới chuyện đó, bố lo bọc cái kim lại đi! Thanh tra sờ gáy Lion, chắc chẳng ngần ngại bới móc hồ sơ chỗ thân quen như bố đâu nhỉ?
- Vớ vẩn! Ta làm ăn chính đáng.
- Vâng! Vâng! Con gái bố biết bố bao nhiêu năm rồi?
Chính đáng sao? Bố nó là ai chứ? Kẻ mưu mô, xảo quyệt nhất nó từng gặp trong 19 năm cuộc đời mình. 21 năm trước, từ một mảnh đất ven sông, một tòa nhà dột nát, và giờ có tất cả trong tay, trong xã hội này, ai làm được thế nếu trong sạch? Thành công hôm nay bố đánh đổi tất cả để có được, thậm chí là những thứ gắn liền với chữ “đen”. Cái gọi là sự nghiệp đó lớn dần, ép mẹ con nó nghẹt thở trong góc bé tí của trái tim bố, bao nhiêu tiền mới là đủ với bố? Bố có biết nó từng thích thú thế nào khi bố nhấc bổng nó không? Bố có biết nó hạnh phúc khi nhảy cùng bố hơn là đắp lên người danh vọng, tiền bạc? Bố có còn nhớ cách để yêu thương người khác? Nó chợt bật cười khi nhớ tới bài văn lớp 3 nói về mơ ước của mình, nó đã viết rằng mong bố phá sản, rồi cả nhà chuyển về một vùng quê sống, bố sẽ cày cấy, mẹ sẽ dệt vải, nó thì chăn trâu. Bố thậm chí còn chẳng biết đó là bài văn duy nhất nó được điểm 10, nhưng mẹ đã cười: “Đừng để bố đọc được!”, nó biết. Thứ ước mơ bố căm ghét, nó vẫn đang ấp ủ.
- Này!
Nó tiếp tục chìa chai nước ra, chẳng mong chờ anh ta sẽ nhận, nhưng lạ chưa kìa, anh ta cầm lấy chai nước không chút lưỡng lự:
- Cám ơn!
- Hi hi… Chịu để ý tới người khác rồi?
- … Tên gì thế?
- Dạ?
- Tên!
- Wow! Anh tò mò về em à? Lạ nhé!
Anh ta không nói gì, tu chai nước rồi quay đi chỗ khác. Con bé cười khì khì:
- Gớm! Cứ phải tỏ vẻ không quan tâm. Hỏi lần nữa em sẽ trả lời đấy!
Không thấy phản ứng gì, thì thôi, nó không nói, rồi anh ta sẽ phải hỏi lần nữa thôi.
- Anh học đấm bốc bao lâu rồi?
- 15 tuổi.
- Vậy mà giờ lại đứng đây chịu đòn mua vui? Cái giá rẻ mạt quá!
---------------------------------
- Tại sao anh lại chọn cách này để kiếm tiền?
- Thế nào là rẻ mạt?
- … Mồ hôi, công sức, những cơn đau lại thành trò tiêu khiển cho người khác, không phải anh đang bán rẻ sao?
- … Hừ! Chắc con ranh con như cô sống sung sướng lắm nhỉ? – Anh ta cười khẩy vào câu hỏi củ