m vẫn không tắt trên đôi môi mềm mỏng kia.
"Sếp ơi là sếp, làm gì mà lâu vậy ta? Ai nhỉ? Ai kia nhỉ? Giới thiệu nhanh đi ..." Rồi Thạch Tùng hét lên :" Ôi, nàng Lãnh Lệ Băng hả sếp. Sếp giỏi quá đi thôi ". ( Thạch Tùng cũng là một trong các fan cuồng của Lệ Băng : nàng viết truyện hay, dáng con gái mà cao 1m68, da trắng mềm và nụ cười mê – ly, tôi nói rồi mà, hì. ) Tôi thấy vẻ mặt Lệ Dương như trùng xuống, nhíu chân mày và mím môi lại. Rồi cái điệp khúc :" Ai vậy sếp, ai vậy sếp " kèm tiếng vỗ tay khiến đầu tôi muốn phát điên, cái nhăn mặt, cái gãiđầu quay sang Lệ Dương cười :
"Sao đây cô bé?"
"Anh muốn sao?"
"Sao là sao? Họ hỏi kìa! Cứu anh đi, nhanh lên!"
"Anh yêu em không?". Lệ Dương lấy tay che miệng cười, tôi thì ngu ngơ và ...chẳng lẽ đây là màn tỏ tình khủng khiếp nhất sao. " Anh yêu em không? Nếu anh yêu thì nói người yêu. Không thì thôi ... mà cứ nói đi, cho em làm người yêu anh trong tối nay để cả hai đỡ mắc cỡ ". Tôi nghĩ thầm... " Hừm, chẳng lẽ mình không dám nói suy nghĩ của mình à? Một thằng đàn ông như mình mà yêu ai phải giấu sao. Còn lâu ". Tôi " hừm" một tiếng ra cái uy của sếp :
"Xin giới thiệu cả phòng. Cô nàng xinh đẹp đứng cạnh tôi đây tên Lãnh Lệ Dương, và ... là ... người yêu tôi " ( Ba từ cuối tôi hét đùng đoàng ).
Vỗ tay cứ độp độp. Các chàng thì cứ xuýt xoa :" Tên gì mà đẹp thế, con gái nhà ai mà nhìn cứ như hoa hậu vậy này ". Các nàng có vẻ hơi ghen tỵ thì phải vì nụ cười mà tôi nhìn thấy hơi méo mó. Tôi quay ngang thì thầm :" Cám ơn em ". " Cám ơn anh " – Nàng đáp trả, nụ cười tuyệt vời như thiên thần hằng đêm tôi vẫn mơ.
...
Lệ Dương bước lên sân khấu như một nhạc công, đẹp, trong sáng lạ kì khiến mọi người phải lặng đi giây lát khi nàng ngồi xuống ghế. Nàng đặt đôi bàn tay hết sức nhẹ nhàng lên chiếc piano với những phím trắng đen nhấp nhô không thẳng hàng. Tôi cũng không biết bản nhạc tựa gì, chỉ biết rằng Lệ Dương thì thầm vào tai tôi :" Em muốn chơi piano, đó là món quà duy nhất và ngay lúc này em có thể làm để tặng anh ". Đôi bàn tay khéo léo, mềm mại của cô bé sắp tuổi mười chín với những nốt nhạc vang lên đầy cuốn hút. Có những lúc cao trào như lên đến tận đỉnh điểm rồi lại từ từ hạ xuống như được giãn ra. Những ngón tay lên xuống đều đều, rồi thật nhanh, thật chậm. Tiếng đàn của nàng càng khiến trái tim tôi thức tỉnh qua nhiều năm tháng ngủ quên.
Bao ánh mắt tò mò, những lời khen có cánh đổ dồn về cô ấy. Cô ấy là bạn gái của tôi cách đây chừng một giờ đồng hồ sao? Tin nổi không? Bạn gật đầu nói " phải " để tôi sung sướng hơn đi ... 0_0.
Một buổi tối ý nghĩa và thật hạnh phúc. Tôi ước, thời gian đừng trôi nữa.
Trước khi xuống xe, Lệ Dương chỉ mỉm cười và nói lời cám ơn tôi rồi mở cửa đi thẳng vào nhà. Giá như cô ấy ngoái lại nhìn tôi, giá như tôi được thì thầm vào tai cô ấy rằng tôi yêu cô ấy như thế nào, tôi muốn cô ấy mãi mãi bên tôi chứ không riêng gì trong một buổi tối như thế. Tôi nhớ những cái ôm,những nụ cười,..., nhớ những gì luôn hiện hữu bên cô ấy.Chương 3: Giấc mơ có thật
Tôi về nhà trong niềm hạnh phúc trào dâng.
Tôi về nhà như kẻ điên vừa được hưởng hương vị tình ái.
Một cô gái váy hoa, ôm một bó hoa cũng rất lớn đang đứng trước cổng nhà tôi. Vâng – người yêu cũ của tôi. Người yêu suốt cả mấy năm qua, năm nào cô ấy cũng không quên mang theo một bó hoa tới nhà và cùng tôi dùng bữa tối trong ngày sinh nhật của mình. Và ngược lại, sau hai hôm nữa đó là sinh nhật của cô ấy, tôi cũng phải vậy. Hàng tuần, hàng tháng hay những ngày nghỉ, chúng tôi vẫn uống café, tôi chỉ ngồi nghe cô ấy nói về cảnh làm vợ, về cảnh mẹ chồng – con dâu, về ông chồng hay nhậu nhẹt nhưng sẵn sàng móc túi đưa đủ tiền khi cô ấy " hót ngọt " và làm tình cho ông ấy lên đến tận đỉnh,... Bạn thấy sao? Khi tình yêu đã chết từ lâu mà chúng tôi vẫn dành cho nhau những điều đó như một thủ tục cần thiết do cô ấy đặt ra. Và lý do cho điều đó là :" Cô ấy có chồng và một đứa nhỏ, nhưng vẫn yêu tôi ". Với tôi – đó luôn là một kí ức, một kí ức không đẹp nhưng cần phải nhớ.
"Sao anh lại bắt em phải chờ?". Cô ấy gắt lên.
"Anh không bắt, mà là do em tự nguyện ". Tôi thở dài.
"Anh ăn nói kiểu đó với em sao? ". Vẫn là cái giọng nói đấy khiến tôi khó chịu.
"Em coi lại thái độ mình xem như thế là được à?"
"Em chờ anh cả tối. Vậy mà giờ anh lại đối xử với em thế đấy. Anh... anh quá đáng lắm ".
"Em về nhà đi. Chồng và con em đang đợi ".
"Anh ". Cô ấy hằn giọng rồi bỗng dưng nhẹ nhàng :" Em xin lỗi, chắc là cuối tuần anh bận việc. Mình vào nhà nhé. Em mang cả đồ ăn nè ".
"Không ! Anh không bận gì c