i vội buông tay N ra, hình như ông trời không muốn tôi nói ra câu yêu với em thì phải. Tôi vội nói lảng với N
- Thôi, bật bếp lên đi, hồi chiều tới giờ N đã ăn gì đâu mà
- Mà hồi nãy D định nói cái gì với N thế
- Có định nói gì đâu, định chọc N cho vui ấy mà
-...
Đang chở em đi dạo bàn tay em đặt hờ lên hông tôi, tôi cảm giác mình thật hạnh phúc biết bao khi được chở em bên cạnh. Bỗng, bất chợt một cơn mưa trái mùa đổ xuống. Tôi không mang theo áo mưa nên hai đứa vội vàng đứng ké người mái hiên nhà. Những giọt mưa đã làm bết tóc của N lại, khuôn mặt của em vẫn cười tươi dù có mấy giọt mồ hôi trên má. Cái áo sơ mi của em dính vào da thịt của em là lộ nên những hoa văn của nịt vú. Nếu như không có những người khác ở bên cạnh thì có lẽ tôi đã tỏ tình với em và đặt lên môi em một nụ hôn nồng cháy rồi. Bàn tay tôi run run nắm chặt tay em, em không rút tay lại, bốn mắt chúng tôi nhìn nhau. Chúng tôi không nói với nhau câu nào chỉ nhìn dòng người vội vã trong đêm chạy thật nhanh để tránh cơn mưa.
Cơn mưa lâu quá, đã 30’ rồi mà chưa có dấu hiệu ngừng, mọi người trú cùng chúng tôi cũng đã với đi nhiều. Nhìn xung quanh cũng chẳng có nơi nào bán áo mưa cả, tôi sợ cho em về trễ rồi bị hiểu lầm.
- Trời mưa to quá, hay là hai chúng tôi chịu ướt về nhé – tôi mở lời
-...
- Sao thế, không thích thì thôi.
- Mưa lớn quá chỉ sợ D cảm lại thì khổ chứ N thì vô tư coi như là dịp tắm mưa
- D không cảm đâu mà lo, hay là chúng mình về nhé, 9h rồi kìa
Bàn tay em ôm tôi làm lòng tôi cảm thấy ấm áp vô cùng, tôi cố đạp thật nhanh để về kẻo ướt. Những giọt mưa rơi vào mặt thật rát và lạnh nhưng tôi đã có em bên cạnh, tôi chỉ mong đường về thật xa để được ở trong vòng tay em mãi mãi.
Tôi chở em về phòng thì lại gặp chàng trai tôi đã gặp hồi chiều, vừa thấy N bị ướt từ đầu tới chân cậu ta đã hùng hổ với tôi
- Mày làm cái trò gì mà N bị ướt thế này hả, mà đã đưa N đi đâu cả buổi tối hôm nay
- Ông thôi đi, ông là bố tôi chắc hay sao mà quản lí kĩ vậy – N nói vào với thái độ bênh tôi
- Tao đưa N đi đâu làm gì không liên quan gì đến mày, đó là việc riêng của tao – Máu trong người tôi sôi lên khi nghe mấy câu từ mồn thằng ấy
- Mày im đi, tao đang theo đuổi N và việc quan tâm tới N là chuyện của tao, tao nói cho mày biết đừng bao giờ đến đây nữa. – Thằng đó nói với tôi bằng thái độ hằn học
- Mày chả là cái khỉ gì để yêu cầu tao không đến đây cả, mày yêu N là việc của mày chả liên quan gì đến tao cả, mà tao yêu N hay không lại là việc của tao cũng chẳng liên quan tới mày nữa. Thằng mặt dày – Tôi cũng nổi điên lên bởi những câu phi lí của nó. Thực ra tôi cố giữ hình ảnh mình trong mắt của N nếu không tôi đã văng tục vào mặt nó rồi
-...
- Thôi xin hai ông, D đi về đi kẻo đau đó ở lại cãi vả làm gì, mọi người trong khu trọ đang nhìn kìa – Cái Thảo can hai chúng tôi
Tôi đạp xe về mà trong lòng ấm ức, tôi không nghĩ trên đời có thằng vô lí đến thế. Vừa về đến nhà tôi vội lấy điện thoại ra khỏi quần vì sợ hỏng. Tôi thấy tin nhắn của em đã gởi cho tôi, chắc là lúc trên đường về. Tôi mở ra xem thì ra em xin lỗi tôi chuyện lúc nãy và nhắc nhở tôi đi tắm chứ kẻo lạnh. Tôi đang chìm trong những giây phút hạnh phúc trong đời mình. Vậy là tôi đã có em, mặc dù không nói ra nhưng cả 2 chúng tôi điều hiểu đã là người yêu của nhau. Thực sự tôi không muốn quá vội vàng tỏ tình với em bởi tôi nghĩ rằng không nên trở thành người yêu vội bởi tôi sợ một lúc nào đó chúng tôi sẽ chán nhau. Tôi thích cái cảm giác giữa tình bạn và tình yêu bởi như thế nó giúp tôi có động lực hoàn thiện mình trong mắt N. Cái cảm giác tán tỉnh, suy nghĩ từng lời nói của người ấy dành cho mình mới thú vị làm sao..
Tôi gọi điện cho N, tim tôi lại hồi hộp mỗi khi nghe nhạc chờ của máy em
- Alo, N biết là D sẽ gọi cho N mà
- Anh chàng người yêu N về chưa
- Vớ vẩn, người yêu gì. Anh ta về rồi, mà N xin lỗi chuyện khi nãy nhé. Đừng giận Văn, anh ta thế thôi chứ không có ý gì đâu
- Thằng đó tên Văn hả, thế mà chẳng thấy văn hóa chút nào cả. Mà anh ta là fanclub của N hả
- Gần như thế, học cùng lớp nhưng Văn lớn hơn 1 tuổi.
- D thấy anh ta được đấy chứ, vừa đẹp chai nhà lại giàu
- Vớ vẩn quá đi, nhìn thấy mặt là ghét rồi, chẳng có chút nào hiền lành như D cả
- Tất nhiên, làm sao có ai hiền lành hơn D này nữa chứ
- Thôi, cho tui xin. Mà D tắm chưa vậy, kẻo bị cảm nữa thì khổ đó
- Yên tâm đi, khó cảm lắm – Đúng lúc đó tôi bị xổ mũi, tôi cố bịt miệng để em không nghe thấy tiếng “hắc xì” của tôi
- Biết ngay mà!
- Không sao đâ