kịp mang giày. Cũng may nhà Cold nằm trong khu chung cư lớn, đường phố buổi sáng vắng vẻ hơn nhiều so với đường trong thành phố. Nó chạy ngang công viên thì bị Cold níu tay kéo lại.
- Anh làm gì thế??? Thả tôi ra! Đừng khiến tôi phải đau khổ thêm nữa!
- Em nói cái gì??? Sự xuất hiện của tôi khiến em đau khổ ư?
- Đúng! Quá đau khổ là đằng khác! Mối tình đầu bé bỏng của tôi đã vỡ tan để lại vô vàn đau khổ, anh lại quá giống cậu bạn trai quá cố của tôi, cứ mỗi lần nhìn thấy anh là hình bóng cậu ấy lại về, rồi tôi lại đau khổ. Không thể chịu đựng nữa rồi! tôi không thể….
Nó giựt phăng tay mình ra khỏi tay Cold rồi chạy về phía trước…
Chap 62: Chia ly
- You định đi đâu khi tôi vẫn còn ở đây chứ? – Cold nói lớn.
Câu nói này…nó khựng lại…
Như một phản xạ, nó thốt lên:
- Đi về…
- Một mình?
- Phải…- nó nghẹn ngào
- Không được!
- Tại…tại…sao??? – nó khóc.
- Vì cả đời này you phải ở bên cạnh tôi!
Nó quay lại nhìn Cold, nước mắt giàn giụa….Thoại của nó…
Cold chạy lại ôm chầm lấy nó, người nó cứng đơ không phản ứng gì…
- Năm năm qua tôi đã nhớ you rất nhiều! rất nhiều you có biết không???
- Tôi không biết! tôi không muốn biết! – nó nức nở.
- Thật hạnh phúc khi biết rằng cho đến bây giờ you vẫn chỉ có mình tôi….
Lòng nó nhẹ tênh….những nỗi đau của năm năm trời đằng đẵng ồ ạt trở về trong nó, tim nó thắt lại….nỗi đau đỉnh điểm và rồi tất cả tan biến đi. Cold…à không….Thoại vẫn đứng đó, ôm chặt nó vào lòng….hai chúng nó đều khóc….những giọt nước mắt mà có lẽ năm năm nay không thể chảy bây giờ lại tuôn ra….ào ạt như nỗi đau vỡ òa…
Chợt…một chiếc xe ô tô không biết từ đâu lao vụt tới….Cold nhìn lại…Nhưng không kịp nữa rồi…
Á á á………….
Cold đẩy nó sang một bên, cả thân hình nó ê ẩm ….Nó ngẩng đầu dậy, Cold của nó…
Tên lái xe đã phóng vù đi không chút do dự, xung quanh không có ai, chỉ mình nó và Cold, nó hốt hoảng chạy đến đỡ Cold dậy…
- Không thể như thế này được! không thể! Thoại ơi! Anh không thể lại bỏ em lại thêm một lần nữa! – Nó hét lên khi nhìn thấy máu trên người Cold thấm sang áo mình….
- Đừng để anh chết em ơi! Anh còn muốn sống! Anh còn muốn yêu em!….
Cold nắm tay nó, từng lời nói ngắt quãng…tim nó thắt lại, nước mắt chảy ướt đẫm khuôn mặt Cold…nó không còn có thể chịu đựng được nữa….
Cánh tay Cold đột nhiên duỗi ra…lạnh buốt…nó chết lặng….không thể nhanh chóng như thế này được! Mọi chuyện không thể như thế này được….
Nó hét lên…đứt đoạn…chia lìa…
Chap 63: Tỉnh…
Á á á……….
Nó vùng dậy, mồ hôi ướt đẫm áo và chiếc chăn bông….
Phải! tất cả chỉ là mơ….một cơn ác mộng……
- Làm gì mà cô hét lên dữ thế? – nó giật mình khi thấy Cold đang ngồi kề sát bên mình…
Nó quay cuồng, đây là thực hay mơ nữa đây….
- Sao mặt cô tái nhợt đi vậy??? Có sao không???- Cold sờ trán nó lo lắng.
Nó ngước nhìn Cold…nhìn sâu vào đôi mắt, bất giác nó thấy Thoại….Và nó ôm chầm lấy Cold khóc oà lên.
- Cô đừng làm tôi sợ! Có chuyện gì thế??? – Cold càng lo lắng hơn.
Nó không nói gì, chỉ khóc. Cold đành phải ngồi như thế với nó cho đến 15 phút sau.
- Thế nào? Đã bình tĩnh lại chưa??? – Cold hỏi nhỏ khi thấy nó đã nguôi ngoai.
Nó buông Cold ra, người thẫn thờ. Sau 5 năm nỗi đau vẫn hằn sâu không phai mờ. Thoại vẫn không về với nó.
Cold nhìn nó, không nói gì. Hành động của nó quá khó hiểu. Anh thở dài đứng dậy rồi lấy cho nó một cốc nước ấm.
Phải mất tận 1 tiếng sau nó mới lấy lại tinh thần. Nó ngồi trên giường. Cold ngồi trên chiếc ghế Sofa đối diện, hai chân bắt chéo như phong cách của một đại thiếu gia và nhìn nó chăm chú.
- Sao tôi lại ở đây??? Đây là đâu??? – nó tá hoả khi nhìn xung quanh.
- Là nhà tôi! – Cold cười nhẹ đáp.
- Nhà anh??? Tại sao…. – nó càng không hiểu
- Đêm qua cô uống quá nhiều đến nỗi ngất đi. Tôi cũng không biết nhà cô ở đâu, đành phải đưa cô về đây…
- Đồ lợi dụng! Đồ lưu manh! – Nó ném cái gối trên tay vào mặt Cold.
- Cô khùng à??? – Cold vùng dậy
- Ai cho phép anh đêm hôm đưa tôi về nhà anh hả??? Tôi là con gái mà! Anh…anh thật là….Đồ hạ lưư! – Nó mắng xối xả
- Thôi nhé! Có lòng tốt với cô mà cô trả ơn theo cách đó à! Đúng là…
Cold giận dữ rồi bỏ đi.
Nó ngồi lại một mình, lòng tự rủa thầm bản thân đã uống quá mức cho phép để rồi dẫn tới cái kết cục này…
Nhưng hình như tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra cả. N