Tuy rằng sau khi bị thương, thái độ của Mộ Tử Khâm với cô đã dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng đến vấn đề uống thuốc bổ anh lại kiên quyết trước sau như một.
“Anh bỏ đi!” Dụ Vi Hề hét lên.
“Đừng nhiều lời, uống hết cho anh!” Mộ Tử Khâm vừa bưng một bát canh nóng hổi đến bên miệng cô vừa uy hiếp.
“Nhưng mà nhìn toàn là mỡ, cái này rốt cuộc là gì thế?” Dụ Vi Hề bịt mũi, nhìn cái vật thể trắng trắng không xác định trong bát, nhíu chặt mày.
“Đây là móng giò hầm, uống vào có lợi cho cái chân bị thương của em.” Mộ Tử Khâm đưa thìa lại gần miệng cô.(tôn chỉ ăn gì bổ nấy =]])
Nhưng Dụ Vi Hề lắc đầu, có chết cũng không chịu uống: “Không đâu, uống vào tôi sẽ nôn ra mất!”
“Dụ Vi Hề, em dám không nghe lời?” Mộ Tử Khâm nheo mắt.
Dụ Vi Hề che miệng lại, bắt đầu ra điều kiện: “Anh uống thì tôi sẽ uống!” Cô nhớ rõ Mộ Tử Khâm chưa bao giờ ăn thịt lợn thế nên chắc cô sẽ có thể chạy trốn khỏi số phận bi thảm này.
Ai ngờ Mộ Tử Khâm cụp mắt xuống, thở thật sâu sau đó nhắm mắt lại, ngửa cổ, cầm bát canh trong tay lên uống hết sạch. Dụ Vi Hề há hốc mồm, quả thực không thể tin được anh thực sự làm thế.
Sau đó, Mộ Tử Khâm đi xuống bếp, múc một bát canh mới bưng đến trước mặt cô: “Bây giờ thì em có thể uống được rồi chứ.”
Dụ Vi Hề hết cách, đành phải rưng rưng nước mắt khuất phục trước uy quyền của anh, từng ngụm từng ngụm uống hết bát canh đó.
Vốn tưởng cô sẽ tử nạn nhưng không ngờ người thật sự dính chưởng lại là Mộ Tử Khâm, uống bát canh đó xong anh nôn suốt một đêm.
Dụ Vi Hề vừa vỗ vỗ lưng anh vừa trách: “Anh chưa ăn thịt lợn bao giờ bây giờ tự nhiên lại đi ăn hết cả một bát canh chân giò toàn mỡ như thế nhất định sẽ có chuyện, sao phải ra vẻ thế hả?”
“Em tưởng anh muốn à?” Mộ Tử Khâm lau lau miệng: “Nếu em ngoan ngoãn uống hết thì anh sẽ thế này chắc?”
“Sao anh cứ nhất định phải bắt tôi uống?” Dụ Vi Hề cau mày.
“Không uống nhỡ vết thương ở chân em lại nặng thêm thì làm thế nào?” Mộ Tử Khâm trừng mắt lườm cô.
Hoá ra… là anh nghĩ cho cô.
Xem ra, con người Mộ Tử Khâm này cũng không đến mức hết thuốc chữa như cô nghĩ.
Mỗi lần nghĩ lại chuyện này, Dụ Vi Hề đều sẽ bất giác mỉm cười.
“Vi Hề, con ngây người cười cái gì thế?” Hồ An Ny trong màn hình máy tính nghi hoặc hỏi.
Dụ Vi Hề định thần lại, lúc này mới nhớ ra mình đang chat webcam với người mẹ ở nước Mỹ xa xôi, sao tự dưng lại nghĩ đến Mộ Tử Khâm cơ chứ? Đúng là kỳ lạ.
“Vi Hề, ” Hồ An Ny nháy nháy mắt với con gái: “Có phải vừa nghĩ đến mấy chuyện ngọt ngào với bạn trai phải không?”
“Đâu ạ.” Dụ Vi Hề vội vã xua tay: “Con còn chưa có bạn trai.”
“Con cứ chê mẹ lắm lời cơ, tuổi thanh xuân của phụ nữ được mấy, nhất định nắm chắc lấy, nếu không á…”
Lại lải nhải rồi, Dụ Vi Hề lén thở dài, vừa rồi cô thất thần chính là vì mẹ cứ thao thao bất tuyệt suốt. Kết quả bà đang nói, màn hình bỗng nhiên chớp chớp vài cái rồi biến thành đen kịt.
“Ơ, chuyện gì thế?” Dụ Vi Hề đang chuẩn bị đứng lên kiểm tra thì bị một cánh tay ấn lại.
“Để anh xem, chân em còn chưa khỏi, đừng lộn xộn.” Mộ Tử Khâm không biết chui từ đâu ra.
Anh đứng phía sau cô, cúi người xuống, hai tay bắt đầu loay hoay sửa máy tính, tư thế này như thể ôm trọn lấy cô. Đầu anh rất tự nhiên tựa lên vai cô, một tư thế khá thân mật. Khoảng cách giữa hai người rất gần, mùi mộc hương thoang thoảng trên người Mộ Tử Khâm quanh quẩn bên mũi Dụ Vi Hề. Cánh tay anh nhẹ nhàng tiếp xúc với thân thể cô, mang đến một cảm giác rung động không giải thích nổi. Anh nhìn máy tính, vẻ mặt thật chăm chú, chuyên tâm.
Dụ Vi Hề bỗng nhiên cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Cô quay đầu đi không dám nhìn anh.
Lúc sau, sức nặng trên vai biến mất, Mộ Tử Khâm đứng lên, nói: “Được rồi.”
“Cảm ơn.” Dụ Vi Hề thấp giọng nói.
“Cần gì thì gọi là được, biết chưa?” Mộ Tử Khâm dặn dò xong liền đi ra khỏi phòng.
“Còn nói không có bạn trai?” Giọng nói mờ ám của mẹ vang lên làm Dụ Vi Hề sợ đến hồn phi phách tán. Máy tính vẫn mở suốt, chắc chắn là mẹ nhìn thấy hết rồi!
Dụ Vi Hề đang nghĩ phải giải thích thế nào về việc trong phòng mì