ến ôm lấy anh thật chặt, liệu anh có giận nó không?Nó đã tự làm theo ý mình mà không nói với anh một lời nào.Nó khước từ mọi cơ hội có thể gặp anh.Liệu rằng anh có hiểu cho nó?
Rồi anh cũng bước về phía Vi, không đường đột, chẳng vội vã, trái lại rất chậm rãi, tưởng như thời gian tiếp đất của mỗi bước chân bị ai đó giữ lại...Tim nó cứ thế rung lên tỉ lệ với khoảng cách, anh càng lại gần tim nó đập càng mạnh...
- ...
Tới khi anh chỉ còn cách nó đúng một nửa bước chân thì dừng lại.Vi nhìn sâu vào đôi mắt đang hờn trách của anh, nó kiễng chân lên ôm anh thật chặt.
- Anh nhớ em...- Minh Anh cúi xuống, tìm bờ môi của nó, nhẹ nhàng, anh trao nó một nụ hôn dài tưởng như vô tận.Ước muốn chiếm hữu nó điên cuồng trong anh, thế nhưng anh đã làm được, anh đã đợi được thời khắc nó trở về bên anh...
*******
1 tháng sau...
Reng...
Ôm một đống giấy thi lục đục bỏ vào túi xách, Vi phờ phạc bước ra ngoài...
- Hi, làm bài tốt không?- Trang thò đầu vào phòng khiến mấy lọn tóc xoăn rủ xuống khuôn mặt bầu bĩnh...
- ...
- Sao thế?Không ổn à?
Cúi xuống nhìn Vi ( Trang cao hơn Vi những 5 cm.^^) cô bạn hỏi vẻ cảm thông...
- Không thể tuyệt vời hơn.Tớ nghĩ mình đủ điểm qua hết tất cả các môn mà không cần thi lại rồi..Thích quá đi mất...!
Đột ngột ngẩng mặt lên nó tua một tràng, nét mặt chợt tươi tỉnh tột độ khiến Trang thiếu chút nữa là té ngửa ra sau...
- Lần sau cậu làm ơn biểu hiện cảm xúc cho giống người bình thường hộ tớ với.Hết cả hồn.
- Hi, xin lỗi nhá.Tối nay tớ sẽ làm sushi coi như đền bù, ok?
- Thế bà cô định khi nào mới chuyển sang ở với anh tớ vậy?
- Gì???- Nó trừng mắt nhìn cô bạn đang nhe răng cười.
- Tớ bảo lãnh với mẹ để cậu sống cùng một tháng, giờ hết một tháng rồi, trước sau gì cậu cũng sẽ sống chung với anh tớ thôi.Hihi
- Cậu có muốn tớ làm sushi cho ăn nữa không?
Mặt nó đỏ bừng lên, khẽ đe dọa...
- Tớ biết rồi, hì, chị dâu...
Nhấn mạnh hai từ sau một cách có chủ ý, Trang lè lưỡi chạy vụt đi, nó định đuổi theo nhưng bàn tay thật ấm của ai đó kéo giật nó lại khiến Vi nằm gọn trong tay anh...
- Em định đi đâu vậy?- Minh Anh mỉm cười đưa tay chạm nhẹ má nó...
- Em...
- Định trốn hả?Đâu có dễ thế?- Chợt ánh mắt anh biến chuyển, nó ngượng chín mặt, đẩy tay anh ra...
- Kiểu gì em cũng đủ điểm, thật đấy, như thế sẽ không đứng cuối như hồi đầu năm nữa...
- Vậy sao?
- Anh không tin em hử?
- Thế có người bảo đợi anh mà chạy theo Trang là có ý gì nhỉ...?
- Hì, em quên mất...
Nó dụi đầu vào ngực anh, thả cho bản thân được lửng lơ trong cảm xúc mà quên mất hai người đang đứng ở giữa sân trường, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào...
- Anh Minh Anh kìa...
- Cô ta là ai thế nhỉ?
- Sao anh ấy lại ôm cô ta?
Tiếng xì xào vang lên ngày một lớn khiến Vi vô thức lùi ra sau...
- Thôi chết rồi...
Cắt!
Quản gia ở đâu bỗng lù lù xuât hiện, lại còn mang theo cả máy quay...thế là tất cả đều nhìn nhau và cùng à ra...
- Thì ra là đóng kịch...
Anh nhìn quản gia đầy hài lòng...
- Hi, cảm ơn chú.
- Cô cậu lần sau nhớ lưu ý chứ thế này thì nguy lắm...
Mặt nó cứ ngây ra ( cơ bản là có hiểu gì đâu ) mãi tới khi anh kéo nó lên xe...
- Hic, bất cẩn quá, từ giờ em khó sống với fan của anh rồi.
- Em đang sợ đấy à?- Anh véo mũi nó...
- Ai thèm...
Rồi chợt nhận ra, chiếc xe mà nó đang ngồi không đi theo hướng về nhà, Vi quay qua anh khó hiểu:
- Đi đâu đây ạ?
- Anh không biết.- Anh trả lời tỉnh bơ vẻ mặt đúng là nai hết sức...
- Gì chứ?Anh không biết thì ai biết?- Nó nhíu mày...
- Hi, sắp tới rồi, một lát nữa em sẽ biết ah.
Quả không sai, chừng 5 phút sau chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng nó chưa từng thấy bao giờ, kì lạ hơn chẳng thấy bóng dáng một người khách nào.
Tất cả đều tối om khiến Vi phải vịn chặt lấy tay Minh Anh khi hai đứa bước lên bậc thang.
Cạch...
Nhấn nút bật công tắc, anh lặng im nắm chặt bàn tay nó, trong khi Vi đang ngạc nhiên khôn cùng trước một dải ánh sáng rực rỡ bao quanh hàng ngàn những đóa hoa hồng tạo thành dòng chữ:
Will you marry me ?
Đưa tay lên miệng vì sửng sốt, nó quay sang anh.Minh Anh mỉm cười rút từ trong túi ra một hộp nhẫn, dịu dàng: