Mẹ Ly vẫn giữ thái độ vô cùng bình thường, nhưng Quỳnh Lam cảm thấy sợ:
-Con...con đi chơi.
-Vẫn chưa trả lời hết câu hỏi của mẹ!
-Mẹ...con...sai rồi mà!
Quỳnh Lam ngước mắt lên, thật sự là không dám khóc, càng khóc, mẹ Ly sẽ càng nghiêm khắc hơn. Quỳnh Lam sợ mẹ Ly lắm, bố Quân cũng không có đây, làm sao đây?
-Con lại bắt Nhật Minh đi cùng?
Quỳnh Lam nắm nắm mép váy, không dám ngước mắt nhìn lên mặt mẹ Ly.
-Mẹ...con biết sai rồi mà!
-Quỳnh Lam! Con có biết là con vô ý lắm không? Nhật Minh vì con làm bao nhiêu chuyện? Sao con không thể để cho Nhật Minh một ngày nghỉ?
Mẹ Ly gắt nhẹ lên, mẹ biết là vì Quỳnh Lam, Nhật Minh đến ngày nghỉ cũng không được nghỉ, cứ phải đi đây đi đó. Làm sao mà chịu nổi?
-Mẹ, con lần sau sẽ không thế nữa!
Quỳnh Lam cúng thương Nhật Minh lắm chứ? Thật ra đi chơi cũng chỉ để cho Nhật Minh có đầu óc thoải mái làm việc thôi mà...
-Gọi Nhật Minh vào đây!
Mẹ Ly nhìn Quỳnh Lam, chỉ ra phía cửa.
Quỳnh Lam lủi thủi đứng dậy, ra gọi Nhật Minh vào...
------
Nhật Minh vào, ngồi xuống ghế bên cạnh Quỳnh Lam.
-Mẹ!
Nhật Minh cũng gọi mẹ Ly là mẹ vì Quỳnh Lam va cậu chơi thân từ nhỏ, mẹ Ly cũng vô cùng thương cậu!
Mẹ Ly nắm lấy tay Nhật Minh:
-Nhật Minh! Mẹ nói này, con từ bây giờ sẽ không được lúc nào cũng ở cạnh Quỳnh Lam. Mẹ muốn Quỳnh Lam tự lập. Con bé phụ thuộc vào con nhiều quá!
Nhật Minh cười cười, cậu khá ngạc nhiên, không phải mẹ Ly luôn bảo cậu phải chăm sóc Quỳnh Lam sao?
-Mẹ, nói thế ý gì?
-Một tháng! Gặp một lần! Và vào ngày cuối tháng!
-Mẹ! Không được!
Quỳnh Lam nãy giờ ngồi im, hối hận lắm, sao lại cứ thích đi chơi vậy? Sao không chịu về đi học chứ? Giờ sao mẹ Ly lại nghĩ ra cái cách này chứ?
-Mẹ không cần biết yêu đương bao nhiêu, nhưng mẹ cho con thoải mái quá, con cứ như thế này mẹ thấy không ổn chút nào! Suy nghĩ lại, trong vòng sáu tháng, nếu con thay đổi, chịu khó học và biết sống tự lập thì lúc đó, muốn gặp nhau bao nhiêu cũng được!
-Mẹ, con cũng rảnh mà!
Nhật Minh nhăn mặt nói, vậy trong sáu tháng sắp tới...à không, nếu Quỳnh Lam không thay đổi được thì trong thời gian dài sắp tới, Nhật Minh sẽ chỉ được gặp Quỳnh Lam vài lần?
Mẹ Ly khẽ nhíu mày:
-Con nghĩ là có thể tập chung làm việc khi có con nhóc lúc nào cũng nheo nhéo bên cạnh sao?
-Mẹ làm sao nghĩ con kém cổ thế?
-Làm sao mẹ nghĩ vậy, chỉ là con cũng cần nghỉ ngơi. Sao mà ốc nào cũng không ở nhà được?
-Mẹ, sao mẹ nói thế được?
Quỳnh Lam gắt lên, thật là không chịu nổi được. Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?
Mẹ Ly nhẹ giọng nói, hơi cúi mặt xuống ly nước trong tay:
-Quỳnh Lam! Con sẽ về nhà nội!
-Cái gì?
Quỳnh Lam hét lên, mẹ Ly còn không biết là cô ở đấu khổ thế nào sao?
...
Nhật Minh ngạc nhiên tột độ, sao tự dưng lại bắt Quỳnh Lam về ngôi nhà đó?
-Mẹ, mẹ có thể suy nghĩ kỹ không?
-Quỳnh Lam sẽ học ở Việt Nam! Một tháng!
-KHÔNG ĐƯỢC!
Quỳnh Lam hét lên, không được, nhất định cô không về cái nơi đó, không thể chấp nhận được!
Những giọt nước mắt nhẹ rơi xuống, đọng lại những thứ lấp lánh trên chiếc bàn gỗ. Quỳnh Lam có phải lần đầu tiên nghĩ ràng mẹ không thương cô?
Chap 33
Không khí yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thông báo và động cơ máy bay chuẩn bị cất cánh.
Không một cửa sổ máy bay nào được mở lên, khoảng không gian yên tĩnh chỉ có màu tối!
Ngồi trên ghế máy bay, Quỳnh Lam ngả đầu về phía cửa sổ. Đôi mắt màu nâu sữa đỏ lên. Có phải đã khóc rất nhiều?
-Mẹ, sao không cho con về gặp nhà ngoại?
Quỳnh Lam hướng mắt về phía mẹ Ly, cô là rất thắc mắc, tại sao ch