t mình….Thoại hiện ra…mỉm cười với nó.
- Sao cậu lại xuất hiện….rồi cậu cũng sẽ bỏ tôi mà đi như bao lần trước….
- Xin lỗi you! Trong 5 năm qua tôi vẫn không thể rời xa you để đi được,linh hồn tôi vẫn bên you, tôi nghĩ rằng như thế sẽ hạnh phúc hơn khi chúng ta được ở bên nhau, nhưng không ngờ điều đó lại khiến you đau khổ hơn.
- Sao cậu không mang tôi theo, tôi không thể sống thiếu cậu đuợc….
- Không được! You phải sống chứ….
- Nhưng cậu không còn trên đời này nữa, tôi sống để làm gì chứ???
- You phải sống cho tôi, you phải sống 2 cuộc đời….
- Tôi không cao cả được như thế, tôi chỉ muốn bên cậu mà thôi!
- Sẽ không còn đau khổ nữa, tôi bây giờ đã có thể buông you ra để đi trong thanh thản, tại sao you không thể chứ, và you sẽ có một tình yêu mới, đẹp hơn, và hạnh phúc hơn…
- Tôi không cần! Tôi chỉ yêu cậu mà thôi!
- Hãy đến bên Cold! Cậu ấy mang trong tim tình yêu của tôi, cậu ấy sẽ yêu you hơn tôi….
- Cold ư….
- Đó là món quà cuối cùng tôi tặng you trong cuộc đời này….Đừng mãi đau khổ nữa….Hãy yêu thêm lần nữa…
- Cậu không thể nói với tôi như vậy được! Không thể….
- Di thân yêu của tôi! Cuộc sống còn dài lắm, tôi đã bên you 5 năm nhưng lại sống trong dằn vặt, trong đau khổ của you, thế là đủ rồi, bây giờ, đã đến lúc you đặt tôi trong ngăn kéo của tâm hồn, và mở ra một cánh cửa mới để sống tiếp với tình yêu mới….Bản chất tình yêu không phải là đau khổ, hãy yêu thêm lần nữa….hãy yêu thêm lần nữa vì tôi….
Thoại đặt cánh tay lên môi nó, mỉm cười….5 năm qua cậu nhóc vẫn chưa thể rời bỏ thế gian này vì còn lưu luyến với nó, nay, số phận đã quyết định, cậu phải đi, đến một thế giới mới, và đợi nó….
- Nhưng….
- Tôi vẫn mãi yêu you, mãi mãi…..
Thoại mờ dần trong ánh sáng tinh khôi….nó với tay theo….một tình yêu…..
Nó giật mình tỉnh giấc….một giấc mơ nhẹ tênh….nó đặt tay lên trái tim mình….thanh thản….
Chap 66: Biển và tình yêu
Hôm nay là Valentin…
Cold lái xe chở nó đi kí hợp đồng….Nhưng chiếc xe lại dừng trước bãi biển…Nó ngạc nhiên mở cửa xe bước ra…
- Sao chúng ta lại ở đây???
- Vì hôm nay là Valentin…. – Cold nhìn nó và cười.
Nó sững sờ nhìn Cold…
Cold chạy lại nhặt một cành cây khô rồi vẽ ra trên nền cát một vòng tròn lớn thật lớn, xong xuôi, anh chàng nhảy vào trong vòng tròn rồi gọi nó.
- La Tường Di! Em biết vì sao tôi không vẽ hình trái tim mà lại vẽ hình tròn không??? Bởi trái tim không phải là tất cả…Còn có cả cái đầu và tâm hồn nữa, hình tròn không có điểm bắt đầu và kết thúc, giống như tình yêu của tôi đối với em tự nhiên không tính toán, nếu em tin tôi, hãy bước vào đây…
Nó nhìn Cold không chớp mắt…nhưng không còn bóng dáng Thoại trong đó nữa…Cold là Cold, không thể là Thoại được. Bấy lâu nay, vì nỗi đau vì sự ám ánh đã khiến cho đôi mắt của nó chỉ có thể nhìn thấy mỗi Thoại mà không thể thấy rõ xung quanh, để rồi quên đi rằng cuộc sống vẫn trôi, và nó vẫn đang tồn tại…sự nhầm lẫn đều do bản thân nó quá yếu đuối không đủ tự tin để đối diện với nỗi đau….
- Tại sao lại yêu tôi??? – nó nhìn Cold, hỏi nhỏ, gió biển thổi vào khiến tóc nó bay bay, một trinh nữ nước mắt….
- Tôi không biết…và cũng không muốn biết….5 năm trước khi sống ở Đức tôi thường mơ thấy một cô gái có dáng dấp như em….và có lẽ tôi yêu em từ đó….
- Anh mơ thấy tôi???
- Đúng! Quả thật là một điều kì diệu, và chính tôi cũng không hiểu…nhưng tình yêu là bí ẩn mà….tìm hiểu nguyên nhân để làm gì chứ??? Phải không? – Cold nhìn nó cười, đôi mắt ánh lên.
Nó lặng thinh, ngước mặt lên bầu trời nhìn vào những đám mây xanh, có lẽ là ý trời, nhưng cũng có lẽ là sự sắp xếp của Thoại….
- Anh đang nhìn em phải không? – nó nhìn lên và nói
- Anh có thể hạnh phúc và thanh thản khi rời bỏ em, rời bỏ thế giới này chứ?
Những áng mây xanh nhẹ tênh, trôi dần về phía chân trời, những gợn sóng lăn tăn vỗ về bình yên của bãi cát…
Thoại đã đi thật rồi, đôi khi có những thứ không thể níu giữ, tình yêu của nó và Thoại đã đến lúc phải bay lên, hoà vào vũ trụ bao la kia, để một mầm xanh mới được bắt đầu….
- Tôi biết em đã có một tình yêu, và cũng vì nó mà em đâu khổ, hãy sống tiếp và bắt đầu lại tự đầu, với tôi, em nhé!
Cold chìa cánh tay ra, nhìn nó, và mỉm cười.
Nó ngước nhìn Cold lần nữa, bây giờ nó mới có thể nhìn rõ khuôn mặt Cold, phải, Cold là Cold, không thể nào là Thoại, dù có giống nhau đến đâu cũng vẫn là hai trái tim và hai tâm hồn…
Và nó nghĩ rằng…nó