Hữu danh vô thực? Hữu Quân cúi mặt xuống tự giễu. Cô ấy chẳng hiểu ý anh gì cả! Nếu ý anh nói là có thực thì sao?
Một lúc lâu sau, Hữu Quân mới ngoắc tay bảo với phục vụ quán là anh muốn sử dụng đàn của họ. Cô phục vụ trẻ thấy vậy liền gật đầu rồi đi nới với ông chủ, trên khuôn mặt như thoáng nét chờ mong.
Hai năm qua Hữu Quân không chỉ được đào tạo để làm diên viên, mà anh còn được đào tạo cả âm nhạc. Dạo này các diễn viên thường lấn đất sang ca hát, hòng mong thu hút được nhiều sự chú ý của người dân hơn. Mới học đàn có hai năm, không biết là anh có thành thạo được trong lúc này được không nữa. Tuy là đã học hai năm, nhưng ngoài thầy dạy nhạc ra thì anh chưa từng đàn cho ai nghe. Cốt là muốn dành cho Linh một sự bất ngờ khi trở về. Và Hữu Quân đã đúng, cô không những bất ngờ mà còn mong chờ. Điều này khiến anh cảm thấy xem ra mình cố gắng hai năm qua cũng thu lại được chút ít, không đến nỗi thê thảm cho lắm.
Trước con mắt đón chờ của những người trong quán, Hữu Quân ngồi xuống ghế. Trước mặt anh là một chiếc dương cầm màu trắng, dưới ánh đèn của quán, màu trắng như ngả nhạt đi theo một sắc khác. Tiếng nhạc nền đã được tắt đi tự khi nào, nhưng hương cà phê thì vẫn nhuộm ngập trong không khí. Hữu Quân hít một hơi thật sâu, sau đó hai bàn tay đặt lên phím đàn.
Lúc tiếng đàn vừa cất lên cũng là lúc Linh chìm vào trầm mặc. Cả thế giới xung quanh cô như biến đổi cả màu sắc lẫn nhịp điệu sống. Tất cả đều uyển chuyển, dịu dàng theo tiếng dương cầm kia. Bên tai cô là giọng hát trầm ấm của Hữu Quân. Trong tim cô là lời bài hát đầy tha thiết và nặng những ưu tư của anh:
“Rất muốn rất muốn ôm em
Nghe nhịp đập bên trong em – nức nở,
Nghe đến tận cùng những hơi thở
Để em không thể chối bỏ tình yêu tôi.
Giọt nước mắt vuốt nhẹ bờ môi
Em đang buồn gì, người yêu tôi hỡi?
Nắng thủy tinh sao vỡ quá vội
Để đôi tay này...chợt chơi vơi.
Rất muốn thời gian ngừng trôi
Tôi sợ mình sẽ già ngay khi tình còn trẻ
Rất muốn, rất muốn kéo lại những khoảnh khắc vui vẻ
Gài lên tóc mai em khi còn xuân.
Rất muốn, rất muốn nhìn em
Rất muốn, rất muốn ôm em
Rất muốn, rất muốn yêu em
Rất muốn, rất muốn bên em
Rất muốn, rất muốn...
Rất muốn, rất muốn...”
Tiếng đàn cứ du dương du dương, đưa con người ta như chìm vào một thế giới yên bình. Hương cà phê vẫn lẩn quất bên cánh mũi.
Rồi thấm vào tận trái tim!
.
.
.
Không gian vắng lặng chỉ còn nghe thấy hơi thở của chính bản thân, ánh đèn màu trắng rọi xuống dáng người của Thiên Hoàng. Anh đứng giữa phòng, hai tay để trong túi quần, ánh mắt lạnh lùng hướng thẳng vào người con gái đang ngồi trên giường.
Trong lòng anh hiểu rõ, khi mình bước vào căn phòng này là mình đã chấp nhận chơi một trò chơi rắc rối với hai người con gái quái gở kia. Và cũng là lần đầu tiên anh tự hỏi bản thân rằng: Từ bao giờ mình lại cam chịu như vậy nhỉ? Vì một người con gái mà để bản thân phải cực khổ như thế này hay sao?
Khi Thiên Hoàng còn đang chìm ngập trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình thì Hoàng Mai đã hỏi dồn:
- Sao thế Vĩnh Khanh? Anh không trả lời được à? Em đang hỏi là tại sao năm đó anh lại biết bức thư ấy là của Kim Ngân?
Thiên Hoàng **** thề trong lòng. Mẹ kiếp, anh biết sao được chứ? Cô ta đang nói cái gì thế? Bức thư nào? Hỏi hóc búa như vậy thì anh biết xoay sở ra sao đây?
Cuối cùng, Thiên Hoàng cười cười, ung dung bước đến ngồi vào mé giường của Hoàng Mai đáp:
- Em thực là, anh làm sao mà nhớ được chứ? Thời gian đã qua lâu như vậy, hơn nữa trái tim anh chỉ dành cho em, chuyện Kim Ngân viết thư cho anh...anh hà tất phải nhớ rõ đến bây giờ? Phải không?
Hoàng Mai chỉ cười giễu trong lòng, mối hồ nghi càng ngày càng lớn hơn. Không nhớ gì ư? Không quan tâm ư? Tại sao anh ta có thể trả lời không chớp mắt như vậy được? Nếu không nhớ thì anh hà tất phải hận Kim Ngân đến tận xương tận tủy. Sao phải bỏ sang tận đất Mỹ để không phải nhìn mặt cô ấy? Nếu không quan tâm thì anh hà tất phải đập phá đồ đạc sau khi đọc xong bức thư đó? Hà tất phải ôm cô như sợ mất cô vào trong lòng sau khi đập phá đồ đạc xong?
Anh ta đang nói dối!
- Vĩnh Khanh, anh không nhớ thật sao?
Thiên Hoàng vẫn giữ một nụ cười cố hữu trên môi. Anh đáp:
- Ừ, anh không nhớ thật mà!
Hoàng Mai nhếch môi cười nhạt. Vết thương ở cổ tay vốn đã lành, nhưng sao khi nghe xong câu nói này của người đàn ông trước m