Giờ thì chắc nó đã nhận đủ sự chú ý từ nhị vị phụ huynh rồi, mẹ đã thôi đánh trứng, bố bỏ báo xuống...
- Dạ khoảng 9 giờ ạ.
- Nói vậy là chỉ còn hai tiếng?- Mẹ uống nốt chỗ sữa còn lại trong cốc, đưa ra một câu phỏng đoán.
- Vâng ạ.
- Vậy thì mẹ phải nhanh lên mới kịp.Mẹ cậu đó và cậu đó thích ăn gì con? Có bị dị ứng với gì không? Không biết bây giờ cua tươi hết chưa nhỉ? Đoảng thật, lẽ ra mẹ nên đặt mua từ hôm qua thì mới có thức ăn ngon...
Đầu Vi quay mòng mòng với một loạt những câu hỏi của mẹ...
- Hic, cứ bình thường thôi mẹ, anh ấy và mẹ anh ấy rất thoải mái trong chuyện này.
- Dù thế nhưng cũng không thể sơ sài được.Con ở nhà dọn dẹp, mẹ phải tới siêu thị xem sao...
- Để bố đưa mẹ con đi...
Thế là chỉ còn mình nó với một lô một lốc các việc cần làm.
Cắm những bông hoa cuối cùng vào lọ, nó hài lòng nhìn thành quả của mình...
- Xem ra con ngày càng khéo tay đấy nhỉ?- Mẹ trầm trồ thừa nhận...
- Hì.Tất nhiên rồi.Con mà lị.
- Thế mà cô không nâng cái mức thành tích học lên cho mẹ nhờ, chỉ qua hết các môn không phải thi lại đã hét ầm sung sướng rồi, chẳng biết cứ thế này thì sau ra trường cô định tìm việc kiểu gì nữa.
- Hi hì.Con học hành vất vả còn gì...
Tin...
Đưa mắt ra ngoài rồi gần như ngay lập tức nó bật thẳng dậy...
- Anh ấy tới rồi.
- Con ra đi, để mẹ gọi bố xuống.
Bước qua khoảng sân rộng, nó chậm rãi mở cửa, chẳng thấy ai...tính ngó đầu ra thì bất thình lình anh đứng ngay trước mặt khiến nó suýt rụng tim.Trong chiếc áo sơ mi trắng, anh hiện lên với một vẻ thư sinh tới không ngờ, mùi hương thân quen, gương mặt sáng lên đầy mê hoặc khiến trái tim nó đập những nhịp rất gấp...
- Chào em.
Anh mỉm cười, không thể tin nổi cách đây hai tiếng anh vừa mới có một cuộc điện thoại không mấy vui vẻ với nó...cái này là do bác gái mà nhỉ?^^
- Chào anh!- Vi rụt rè.
- Hai đứa chẳng nhìn thấy nhau suốt còn gì, không định để ta phải đứng ngoài này xem hai con tình cảm đấy chứ?
Bác gái đóng cửa xe, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng giữa nó và anh...
- Hì, con xin lỗi bác.Mời bác vào nhà.
Ầm...
Ngước lên nhìn khoảng trời kìn kịt mây đen...Vi cứ linh cảm sắp xảy ra chuyện gì đó...
Nó mang tâm trạng ấy suốt quãng đường vào nhà cho tới khi...
*******
- Con trai, chạy đi!
- Bố ơi...
- Nhanh, ta nói con phải nghe, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì con cũng không được phép quay đầu lại, biết chưa?
- Bố...
- Ngoan, đi đi, nhanh lên con trai...
Cậu bé chạy, chạy thật nhanh về phía trước bởi ý niệm phải vâng lời cho tới khi ra khỏi khu nhà hoang đổ nát...Còn bố...còn bố thì sao? Đôi bàn chân bé nhỏ hốt nhiên quay ngược trở lại...
Đoàng...
Một âm thanh khô khốc vang lên như xé toạc bầu không khí.Sau tấm lưới đen, một cậu nhóc đang cắn chặt môi tới mức bật máu...Vô hồn nhìn người cha ngã xuống, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt bầu bĩnh...Phải tận mắt chứng kiến cái chết của cha mình...Tất cả là quá sức đối với một đứa trẻ...
Tuổi thơ cậu bé đã bị vấy máu... “
- Kẻ sát nhân...- Minh Anh chỉ thốt được ba tiếng đó rồi lao vào bóp chặt lấy cổ của người đàn ông đang mặc vest đứng giữa phòng khách, ông ta sững sờ, chết lặng...Mẹ Vi hoảng hốt tới cực độ...
Còn nó, đôi mắt mở to nhìn cái cảnh tượng đang xảy ra...
- Anh đang làm cái gì vậy Minh Anh?
Đôi bàn tay nó cố lôi những ngón tay thô bạo của anh ra khỏi cổ người đàn ông đó...nhưng có vẻ như nỗ lực của nó chẳng giúp được gì, Vi đỏ mặt, hét toáng lên:
- Thả bố em ra!!!
- Bố...?
Các ngón tay anh buông lỏng ra, đôi mắt anh kinh hoàng nhìn nó...Vi còn chưa kịp nắm lấy bàn tay anh...
- Kẻ sát nhân đó là bố em ư?
” Kẻ sát nhân”...Ba từ đó khiến nó trở nên tê dại...
- Anh vừa nói gì?
- Bố cô là kẻ sát nhân...
- Không phải thế, anh không có quyền vu oan bố em...
Nó lắc đầu chối bỏ, lay mạnh bàn tay anh...
- Tất cả đều không đúng.Bố em không phải kẻ giết người, điều này là sai sự thật...- Quay sang nhìn bố, đôi mắt nó cầu xin bố hãy phủ nhận điều đó...- Đúng không bố???