i hỏi nhanh nhưng giọng hơi run :
- Tại sao anh lại thích em.
Thiếu hạo quay sang chăm chú nhìn Hàn Tuyết khiến cô cảm thấy như có một cỗ nặng trịch đè vào tim của mình.Sau thời gian dài bằng một thế kỷ_theo cách nghĩ của Hàn Tuyết_cuối cùng Thiếu Hạo cũng lên tiếng :
- Yêu mà cũng phải có lý do sao Hàn Tuyết ?
Hàn Tuyết bĩu môi :
- Tất nhiên rồi .Phải có lý do gì đó anh mới thích chứ , Nói như anh thì khi yêu các cô gái kia cũng là tự nhiên chẳng có lý do gì sao?
Thiếu Hạo ngẩn người nhìn Hàn Tuyết rồi bật cười.Lúc đầu hai vai run run sau đó anh cười thành tiếng khiến Hàn Tuyết khó hiểu hỏi :
- Anh bị gì vậy ?
Thiếu Hạo sợ Hàn Tuyết giận nên cố bày ra bộ mặt nghiêm túc nhưng vẫn không được.Cô gái nhỏ này luôn khiến cho anh không thể nào điều tiết được cảm xúc của mình.Haizz , thật là làm mất hình tượng một Boss lớn như anh nha.Hàn Tuyết hỏi lại :
- Này heo đực giống , anh vừa rồi mới cười cái gì vậy hả ?
Thiếu hạo nhăn mặt đưa tay kéo cô lại hung hăng ôm chặt sau đó vừa lái xe vừa lợi dụng cơ hội “giáo huấn” Hàn Tuyết (cái này chắc ai cũng hiểu anh Hạo làm gì hén.hihi).hàn Tuyết giãy giụa lên tiếng kháng nghị :
- Xảy ra tai nạn bây giờ.Em chưa muốn chết đâu nha.
Thiếu hạo đành phải buông cô ra liếm liếm môi có vẻ thèm khát khiến Hàn Tuyết vừa thẹ vừa giận .
- Sau này xem còn dám gọi anh như vậy không ?
Hàn Tuyết nhăn mày bỉu môi :
- Vậy chứ không phải hay sao ?
Thiếu hạo lắc đầu ảo nảo đành phải mặt dày giải thích :
- Anh còn là một xử nam đó nha.
Hàn tuyết bật cười :
- Có quỷ mới tin lời anh.
“ Cô gái này sao lúc nào cũng nghĩ xấu cho mình hết vậy hả trời ?” Thiếu Hạo trong lòng gào thét oan uổng không thôi đành phải ‘khai’ thật với Hàn Tuyết :
- Anh nói là sự thật nha.Lúc còn nhỏ,thật ra...
Thiếu Hạo tính nói ra hết tình cảm trong lòng của mình cho Hàn Tuyết hiểu nhưng vừa lúc đó xe đã chạy đến cổng bệnh viện.Hàn Tuyết mở cửa xe chạy nhanh lên phòng bệnh của Hàn Doanh.Vừa mở cửa nhìn thấy chị gái của mình ngồi dậy Hàn Tuyết bật khóc chạy đến ôm chầm lấy Hàn Doanh :
- Cuối cùng chị cũng tỉnh lại rồi , tỉnh lại rồi.
Hàn Doanh ôn nhu đưa đôi tay gầy yếu vuốt ve mái tóc của em gái mình nghẹn ngào :
- Xin lỗi Hàn Tuyết à.Là chị không tốt..không chăm sóc được cho em ngược lại còn khiến em phải lo lắng nữa.
Vừa lúc đó cánh cửa phòng bật mở.Long Thiếu Hạo ung dung tiêu sái bước vào khiến Hàn Doanh vừa kinh hỉ vừa bối rối.Đôi má nhanh chóng ửng hồng khi nhìn xuống bộ đồ bệnh viện của mình.Cử chỉ của Hàn Doanh đều lọt vào mắt của Hàn Tuyết khiến cô không dám đối mặt đành phải xoay người nhìn ra phía cửa sổ.Thiếu Hạo bước đến bên cạnh Hàn Doanh nhẹ nhàng lên tiếng :
- Chúc mừng cô đã tỉnh lại , Hàn Doanh.Cô cảm thấy ổn chứ ?
Hàn Doanh cúi đầu dùng giọng nói êm dịu như thiên thần trả lời :
- Cám ơn anh.Em đã khỏe nhiều rồi.
Thiếu Hạo đặt giỏ đồ gồm các loại thuốc bổ và yến sào xuống bàn sau đó quay sang gọi Hàn Tuyết :
- Sao em lại đứng ở đó.Sẽ bị cảm đấy.
Hàn Doanh ngạc nhiên nhìn Thiếu Hạo và Hàn Tuyết sau đó ấp úng hỏi :
- Hai người quen nhau sao ?
Thiếu Hạo gật đầu nói :
- Chúng tôi là...
Hàn Tuyết vội vã ngắt lời :
- Em và anh ấy chỉ là bạn bè thôi.
Thiếu Hạo sững người nhìn Hàn Tuyết.Cô không muốn nói rõ quan hệ của mình trước chị gái .Có phải cô không yêu anh không ? Ý nghĩ đó khiến Thiếu Hạo đau nhói trong lòng , gương mặt tuấn mỹ trong phút chốc tối sầm lại.Một màn đó được thu hết vào mắt Hàn Tuyết , cô vội vã cầm lấy túi xách nói với Hàn Doanh :
- Chị nghỉ ngơi đi.Em có việc phải đi.
Không chờ Hàn Doanh kịp phản ứng , Hàn Tuyết đã nhanh chóng đẩy cửa bước ra ngoài.Hàn Doanh ngạc nhiên nhìn biểu hiện khác thường của em gái mình.Lần đầu tiên cô thấy Hàn Tuyết trở nên bối rối và chật vật như vậy.Hàn Doanh quay sang Thiếu Hạo định tìm câu trả lời nhưng nhìn thấy khuôn mặt muốn giết người của Thiếu Hạo , cô thức thời ngậm miệng lại yên lặng lắp ráp những sự kiện với nhau.Thiếu Hạo đến bên Hàn Doanh dịu giọng :
- Cố gắng nghỉ ngơi thật nhiều.Lần sau tôi sẽ đến thăm cô.
Nói xong anh cũng xoay người rời đi.Hàn Doanh rất muốn giữ Thiếu Hạo lại nhưng cô không có can đảm để mở lời đành yên lặng nhìn anh khuất sau cánh cửa phòng bệnh.Thiếu Hạo vừa đi khỏi thì Hàn Doanh lại tiếp đón một vị khách không mời mà đến.Cô ta đứng trong phòng nói chuyện rất lâu cùng Hàn Doanh rồi mỉm cười chiến thắng bước ra ngoài để lại Hàn Doanh sững sờ ngồi trong phòng bệnh.Phút chốc khuôn mặt của cô đ