giọt nước mắt bắt đầu chảy xuống, tai Vi ù đi...Ai làm ơn hãy giải thích cho nó tất cả những chuyện này, giá như đây chỉ là một cơn ác mộng...
- Dối trá...Tới bây giờ cô còn đóng kịch sao?
Anh kích động bước ra ngoài màn mưa...
- Minh Anh...
Nó đuổi theo anh, những hạt mưa bắn vào mắt nó cay xè, giờ thì đâu là mưa, đâu là nước mắt nó cũng chẳng thể nào phân biệt được nữa...Lí trí nó chỉ mách bảo được rằng, nó phải đuổi theo anh, nó phải giữ anh lại...
Vi cứ chạy, vô định trong cơn mưa đang trút xuống ào ạt, toàn thân nó ướt sũng, cổ nó khàn đi vì liên tục gọi tên anh...
- Minh Anh...anh đang ở đâu...?
Dừng lại, bấm nút một cách khẩn trương trên bàn phím điện thoại, nó cố bám vào tia hi vọng leo lét...anh vẫn chưa tắt máy...
Tinh...Tinh..Tinh...
Tiêng nhạc vang lên trong thanh âm ồn ã của mưa, nó cố nghe, cố định vị, vuốt mắt để cho những giọt nước rơi xuống, nó bước như chạy về phía trước...
- Những điều anh nói chỉ là nhầm lẫn thôi...nhầm lần thôi...- Vi ôm lấy anh từ đằng sau ngay khi trông thấy anh...
Anh mở bàn tay nó ra và quay lại, đôi mắt đỏ ngầu như đôi mắt quỷ, nó đọc được cả sự thù hận từ trong đáy mắt ấy, anh cười gằn...
- Nếu là nhầm lẫn vậy thì tại sao bố tôi lại phải chết...?...
- ...
- Chính mắt tôi đã phải chứng kiến chuyện đó...Nhầm lẫn ư? Tôi cũng muốn tin như thế lắm...để khỏi chấp nhận sự thật bản thân bị chính người mình thương yêu nhất lừa gạt...Tôi ngu ngốc quá...
- Hãy nghe em nói...em không biết tất cả những chuyện này, em cũng như anh, anh phải tin em.- Nắm chặt cánh tay anh, nó cố giải thích, giọng nó cũng gần như nghẹn đi...
Hất bàn tay nó ra, anh lạnh lùng...
- Thôi đủ rồi, tôi không muốn nghe...không muốn nghe bất kì điều gì từ cô...Tôi và cô hết thật rồi, hãy biến mất khỏi cuộc sống của tôi, mãi mãi...
- Lòng tin anh dành cho em chỉ thế này thôi ư?
- Cô đủ tư cách để nhắc tới lòng tin sao? Chẳng phải nó vừa bị cô chà đạp lên đấy thôi...Tôi căm ghét gia đình cô...và cả cô nữa, Tường Vi...
Từng câu, từng chữ anh nói vang lên rõ ràng tới mức rợn người như những nhát dao cùng lúc đâm thẳng vào trái tim Vi...Hai tiếng “đừng đi” còn chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng đã bị chặn lại...
Chia tay? Kẻ sát nhân?
Nó lặng nhìn bóng dáng anh đang khuất khỏi tầm mắt...Chẳng còn gì có thể níu kéo, nó đã có đầy đủ cả lí do chia tay, Vi để yên cho anh đi, nó không giữ anh lại, nó không nài nỉ và cũng không cầu xin anh bởi như vậy cũng để làm gì...? Trong nó giờ chỉ tồn tại một từ” trống rỗng “...
Ầm...
Rào...rào...rào...
Nó nằm sõng soài trên mặt đường, nước mưa, nước mắt tất cả đều mặn chát...trái tim nó giờ đã vỡ vụn, đã nát tan...từng mạch máu đang chảy trong cơ thể chỉ muốn nứt tung ra, nó đau...đau tới mức nghẹt thở...nỗi đau không thể gọi tên...Đây là sự trừng phạt ư??? Nó đã làm gì, đã làm gì để rồi phải hứng chịu cái bi kịch này...???
Tất cả chỉ còn lại một dấu chấm...cái hiện thực phũ phàng và tàn nhẫn này đã lấy đi mọi thứ từ tay nó...
Tình yêu...gia đình...mờ nhoà như ảo ảnh...
Tít...tít...
Cạch...
- Bà đã về rồi ạ?- Người giúp việc nhanh chóng mở cửa, tươi cười.
- Ưh.
- Lấy túi xách bước ra, như sực nhớ điều gì người phụ nữ quay lại...
- Phiền chị lên phòng chuẩn bị nước tắm cho Minh Anh...Xong chị có thể về...
- Vâng, tôi sẽ chuẩn bị ngay...
Thả người xuống ghế, mẹ Minh Anh nấn ná những ngón tay hai bên thái dương.Ai cũng ngạc nhiên, ai cũng bất ngờ trước sự thật khủng khiếp đang phơi bày chỉ riêng Thiên Thi thì không, bà điềm tĩnh tới lạ, không điềm tĩnh sao được bởi lẽ chuyện đó bà đã biết từ lâu...
- Alo? Uyển Nhi đấy à?
- Bác khoẻ.
- Bác cũng vừa mới về.
- Ưh, giờ là thời điểm thích hợp nhất để con quay về Việt Nam.
- Mong sớm gặp con.Tạm biệt.
***********
Nắng luồn qua kẽ hở ô cửa sổ, hạ cánh nhẹ nhàng trên khuôn mặt trắng nhợt của nó.Vi cũng chẳng nhớ nổi tối qua mình về nhà như thế nào, chỉ biết nó đã lang thang rất lâu trong cơn mưa ào ạt ấy...
- Con có muốn ăn một ít súp không?- Mẹ bưng khay đồ ăn vào trong phòng, nét mặt hiện rõ sự lo lắng...
- Con không đói...
- Mẹ và bố thật sự xin lỗi con, Vi à. Nhưng hãy nghe mẹ giải thích...
- Con không muốn nghe...
Nó lắc mạnh đầu, hai tay bịt chặt lấy tai, nước mắt trào ra...C