khi thấy Mạc Ngôn Hy lại thèm ăn như vậy, Mễ Bối liền mừng rỡ đứng dậy chạy về nhà chuẩn bị. Mạc Ngôn Hy xuống giường, đứng bên cửa kính, nhìn bóng cô gái xinh đẹp như tiên ấy đi xa dần trong ánh mặt trời rực rỡ, bím tóc đuôi ngựa đáng yêu đung đưa theo nhịp…
“Tạm biệt, tình yêu của anh.”
Đó sẽ là lần cuối cùng, Mạc Ngôn Hy nhìn thấy bóng dáng ấy. Mạc Ngôn Hy giật ống truyền dịch khỏi tay, móc trong lọ nước gội đầu rỗng một cái lọ nhỏ, anh ta đã giấu thứ đó ở đây lâu lắm rồi. Kế hoạch này, Mạc Ngôn Hy đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Mạc Ngôn Hy chăm chú nhìn viên thuốc, rồi mỉm cười chua chát, cho vào miệng, nhấp thêm một ngụm nước. Sau đó thì chỉ việc đợi, tử thần nhất định sẽ đến. Mạc Ngôn Hy yếu ớt nằm xuống, cảm giác ngứa ngáy khắp người thật vô cùng khó chịu. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Mễ Bối, là lại như có một dòng nước mát rượi tưới khắp người.
“Mễ Bối xinh đẹp… Cô ấy đang trên đường về nhà. Khi cô ấy nấu xong cháo, vui vẻ mang đến thì có lẽ mình đã nằm ở nhà xác rồi.”
“Mễ Bối… có phải anh chưa từng nói… anh yêu em… đó là… sự nuối tiếc lớn nhất trong đời anh…”
Hai tiếng sau, y tá đến tiêm phát hiện toàn thân Mạc Ngôn Hy đã lạnh toát, miệng sùi bọt mép. Bác sĩ muốn cấp cứu cũng không được, bởi vì tim đã ngừng đập nửa tiếng. Bác sĩ điều trị còn nhớ rất rõ người con trai này, rất đẹp trai nhưng cũng rất ngang ngược, anh ta chính là người duy nhất đã chỉ vào mặt ông mà mắng: “Rốt cuộc thì ông có biết chữa bệnh hay không?”
Có lẽ giờ đây, tâm hồn của Mạc Ngôn Hy đã được yên bình rồi.
–
Mễ Bối như say như mê, nụ hôn của cô đã được đáp lại…
- Bối Bối! Chúc mừng nàng trở lại Thiên giới! Chúc mừng nàng đã kết thúc kỳ hạn chịu khổ ở nhân gian!
Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối đã mãn hạn ở nhân gian, giờ cho phục hồi tiên thuật, trở lại Thiên đình. Các vị tiên nể mặt Cửu Hoàng tử, đều ra cổng Thiên đình đón tiếp nàng. Tất nhiên, người vui mừng nhất chính là Cửu Hoàng tử.
- À! Hai mươi ngày này qua thật nhanh!
Hoàng tử vỗ nhẹ lên vai Mễ Bối. Một ngày trên trời, một năm dưới trần.
“Hai mươi năm của mình, qua đi vừa chậm rãi lại vừa vội vã, vừa chân thực lại vừa phong phú, cảm động, vui vẻ… cuộc sống của tiên nhân có nhàn nhã hơn nữa, cũng không thể bì được một chữ tình ở nhân gian.”
Mễ Bối thầm nghĩ. Trong buổi tiệc, các tiên đều vui vẻ ăn uống, không ai chú ý đến Mễ Bối một mình lén vào nơi ở của Ngọc Đế.
- Đào Hoa Tiên Tử, cô muốn cứu kẻ đã chết hai tiếng đồng hồ đó, chỉ dựa vào Đại Hoàn Đơn thì không đủ đâu.
Thái Thượng Lão Quân vuốt vuốt hàng râu bạc trắng như cước, chậm rãi nói.
- Vậy phải làm sao? Phải làm sao mới được? Lão Quân mau nói đi?
- Trừ phi… là dùng đến Long Châu của Ngọc Đế! Có điều Long Châu là linh vật đệ nhất của Thiên giới, muốn nhìn thấy đã khó, huống chi là lấy dùng. Tuy cô là con dâu của Ngọc Đế, nhưng e là cũng không phải dễ!
- Long Châu ở đâu?
Mễ Bối không sợ nguy hiểm, không hề do dự hỏi.
- Ở trong cung của Ngọc Đế, ngay chính giữa Long sàng.
Còn chưa nghe hết, Mễ Bối đã co chân chạy đi.
- Này! Mễ Bối! Phải nhớ cho kỹ! Long Châu là linh vật, đem xuống nhân gian sẽ mất đi sức mạnh! Muốn cứu người, thì phải ngậm nó trong miệng! Nhưng làm vậy, miệng cô sẽ bị thiêu cháy đó!
…
- Kẻ nào? Kẻ nào đã trộm Long Châu của ta?
Ngọc Đế thấy bảo vật bị mất, liền nổi giận lôi đình.
- Bẩm… bẩm Ngọc Đế… vừa rồi… Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối… miệng ngậm thứ gì đó, đánh bị thương Thiên Tướng, trốn xuống trần gian rồi!
- Hả?
- Hả?
Ngọc Đế và Cửu Hoàng tử đồng thanh hét lên.
- Không thể được! Mễ Bối…
Cửu Hoàng tử đau đớn kêu lên.
- Người đâu! Phái Tứ Đại Thiên Vương xuống bắt Mễ Bối lên Thiên đình…
…
Đột nhiên, sấm chớp đùng đùng. Vừa rồi vẫn còn nắng, giờ mây đen đã phủ kín cả bầu trời. Đúng là thời tiết tháng Sáu như mặt trẻ con. Muốn cười là cười. Muốn khóc là khóc.
Bà Mạc đã ngất đi mấy lần, lúc này đang gục đầu vào người chồng, thỉnh thoảng lại nấc lên nghẹn ngào, nhìn bác sĩ đưa con trai mình vào nhà xác.
Đột nhiên, mùi hoa đào bay khắp không gian, rồi một quầng ánh sáng hồng rực lướt qua, bên trong ẩn hiện những cánh hoa đào nhỏ nhắn đáng yêu, quầng sáng chỉ chớp lên trong nháy mắt rồi biến mất.